Sẽ có người thương anh
2019-04-04 08:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ở bên dưới anh viết thêm dòng chữ Blog Radio, nhắc nhở anh kỷ niệm đầu ta gặp gỡ, thuở bỡ ngỡ mắt lướt qua thôi đủ chạm đáy linh hồn.
***
Sài Gòn khi xa vừa thèm vừa nhớ, vắng dăm ba hôm là cồn cào không chịu nổi. Nhớ góc phố hàng me, nhớ ba gác xích lô, từ quán con con đến bụi cỏ dại ven đường, nơi đầy ắp dấu chân người thành thị. Thành phố phương Nam có những ngày nắng rát cả thịt da, nghe mùi khói xèo xèo trên mái tóc thế nhưng lắm lúc lướt qua những cơn mưa thu mát rượi, dễ gần và dễ chịu. Đỏng đảnh, khó ưa, hay thất thường là thế nhưng đâu ai nỡ đem tình riêng mà giận trách gì Sài Gòn, rồi tự hỏi sao lại yêu nó nhiều đến vậy, phải chăng vì nơi đó ta có em.
Em! Cô gái chân quê bụi trần không bám, mắt hiền hòa tựa hồ nước sâu, nhưng đâu biết ẩn sau nụ cười nghiêng nghiêng ấy là nỗi niềm lạc lõng đến chênh vênh, giữa lòng thành phố lộng lẫy, lớn thế mà chẳng chứa nổi trái tim bé. Rồi có đôi lần tìm thấy chút hơi ấm quê nhà, em ngước đầu nhìn lại, bởi lắm lúc Sài Gòn mang dáng dấp của người bà người mẹ như chất đơn sơ nồng hậu thiết tha vẫn không thể phôi pha dù cho sống xa nhà. 
Anh! Chàng trai từng trải qua biết bao dặm trường, nay màu da đã ngấm vị phong sương, điềm tĩnh sống trầm ngâm ngắm Sài Gòn qua những năm tháng thay da đổi thịt, guồng quay đè lên đôi vai gồng gánh mệt mỏi, xứ thành thị xô bồ làm anh chao đảo, muốn buông bỏ quẳng hết lo lắng và chẳng luyến lưu gì nơi đây.
Trăng năm ấy vừa tròn, thu vừa vào độ chín, duyên nở tình say, trên lối phố thị ta nắm chặt tay nhau, đi qua hết mùa giông bão... Ngờ đâu đến lúc bão tàn nhưng không còn chúng ta, ngỡ ngất ngây đắm chìm trong mộng lớn nhưng mộng vỡ nhấn tan con đường ta gặp nhau... Em không nói, quặn thắt, anh lặng im và thôi không hỏi, chỉ cứ thế quay đầu rời đi. Chẳng còn nhìn thấy nhau, sau mỗi bước chân nặng trĩu là bầu trời cô đơn vì mãi mất đi một người khiến ta nhẹ nhõm. Một câu nói “Em muốn chia tay, vì ngày mai em còn sự nghiệp”, dù anh đã biết nhưng vẫn đau đến vô cùng.
Mấy mùa thu đã trôi qua, tóc anh đã điểm hoa, anh mở cho mình cửa hàng nhỏ, dương cầm đã không còn nhưng cuối bức tường anh treo đó tấm hình trắng đen. Giờ những gì anh có thể giữ lại cho mình là dáng hình em, vị cà phê mang tên em: Dáng Sài Gòn, ở bên dưới anh viết thêm dòng chữ Blog Radio, nhắc nhở anh kỷ niệm đầu ta gặp gỡ, thuở bỡ ngỡ mắt lướt qua thôi đủ chạm đáy linh hồn. Anh vẫn tự hỏi là đúng hay sai không giữ em ở lại, cùng đi hết những đêm tăm tối, mặt trời lên lại không thể ở bên nhau, nhưng giữ làm sao khi tay anh không với tới, ngậm ngùi thôi một người đã muốn ra đi. Rồi anh tin sẽ có người thương anh như anh đã thương em. Người đó sẽ không phải là em!
© Thơ Thơ - blogradio.vn
Mời bạn xem thêm tại:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.





