Sẽ có người thương anh
2019-04-04 08:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ở bên dưới anh viết thêm dòng chữ Blog Radio, nhắc nhở anh kỷ niệm đầu ta gặp gỡ, thuở bỡ ngỡ mắt lướt qua thôi đủ chạm đáy linh hồn.
***
Sài Gòn khi xa vừa thèm vừa nhớ, vắng dăm ba hôm là cồn cào không chịu nổi. Nhớ góc phố hàng me, nhớ ba gác xích lô, từ quán con con đến bụi cỏ dại ven đường, nơi đầy ắp dấu chân người thành thị. Thành phố phương Nam có những ngày nắng rát cả thịt da, nghe mùi khói xèo xèo trên mái tóc thế nhưng lắm lúc lướt qua những cơn mưa thu mát rượi, dễ gần và dễ chịu. Đỏng đảnh, khó ưa, hay thất thường là thế nhưng đâu ai nỡ đem tình riêng mà giận trách gì Sài Gòn, rồi tự hỏi sao lại yêu nó nhiều đến vậy, phải chăng vì nơi đó ta có em.
Em! Cô gái chân quê bụi trần không bám, mắt hiền hòa tựa hồ nước sâu, nhưng đâu biết ẩn sau nụ cười nghiêng nghiêng ấy là nỗi niềm lạc lõng đến chênh vênh, giữa lòng thành phố lộng lẫy, lớn thế mà chẳng chứa nổi trái tim bé. Rồi có đôi lần tìm thấy chút hơi ấm quê nhà, em ngước đầu nhìn lại, bởi lắm lúc Sài Gòn mang dáng dấp của người bà người mẹ như chất đơn sơ nồng hậu thiết tha vẫn không thể phôi pha dù cho sống xa nhà.
Anh! Chàng trai từng trải qua biết bao dặm trường, nay màu da đã ngấm vị phong sương, điềm tĩnh sống trầm ngâm ngắm Sài Gòn qua những năm tháng thay da đổi thịt, guồng quay đè lên đôi vai gồng gánh mệt mỏi, xứ thành thị xô bồ làm anh chao đảo, muốn buông bỏ quẳng hết lo lắng và chẳng luyến lưu gì nơi đây.
Trăng năm ấy vừa tròn, thu vừa vào độ chín, duyên nở tình say, trên lối phố thị ta nắm chặt tay nhau, đi qua hết mùa giông bão... Ngờ đâu đến lúc bão tàn nhưng không còn chúng ta, ngỡ ngất ngây đắm chìm trong mộng lớn nhưng mộng vỡ nhấn tan con đường ta gặp nhau... Em không nói, quặn thắt, anh lặng im và thôi không hỏi, chỉ cứ thế quay đầu rời đi. Chẳng còn nhìn thấy nhau, sau mỗi bước chân nặng trĩu là bầu trời cô đơn vì mãi mất đi một người khiến ta nhẹ nhõm. Một câu nói “Em muốn chia tay, vì ngày mai em còn sự nghiệp”, dù anh đã biết nhưng vẫn đau đến vô cùng.
Mấy mùa thu đã trôi qua, tóc anh đã điểm hoa, anh mở cho mình cửa hàng nhỏ, dương cầm đã không còn nhưng cuối bức tường anh treo đó tấm hình trắng đen. Giờ những gì anh có thể giữ lại cho mình là dáng hình em, vị cà phê mang tên em: Dáng Sài Gòn, ở bên dưới anh viết thêm dòng chữ Blog Radio, nhắc nhở anh kỷ niệm đầu ta gặp gỡ, thuở bỡ ngỡ mắt lướt qua thôi đủ chạm đáy linh hồn. Anh vẫn tự hỏi là đúng hay sai không giữ em ở lại, cùng đi hết những đêm tăm tối, mặt trời lên lại không thể ở bên nhau, nhưng giữ làm sao khi tay anh không với tới, ngậm ngùi thôi một người đã muốn ra đi. Rồi anh tin sẽ có người thương anh như anh đã thương em. Người đó sẽ không phải là em!
© Thơ Thơ - blogradio.vn
Mời bạn xem thêm tại:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Rượu có gì mà nhiều người đam mê đến thế?
Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.