Sau này sẽ chẳng còn chúng ta mà chỉ có anh và em
2019-07-22 08:30
Tác giả:
Di
blogradio.vn - Em muốn nói với anh rằng, nếu anh đã hết yêu, thì xin hãy nói một câu đơn giản, là anh đã hết tình cảm, nếu anh muốn chia đôi hai đường, thì xin nói với em một câu chân thành, mình chia tay. Em biết chứ, em sẽ không chấp nhận, sẽ điên cuồng và tê tái, sẽ đau khổ và dằn vặt, sống những ngày trong nước mắt. Nhưng thế còn hơn là thái độ mập mờ, lạnh lùng của anh, có lẽ anh muốn em tự chán anh, tự giận anh rồi tự chia xa anh.
***
Anh à, tính đến hôm nay thì mình chia xa được bao lâu rồi nhỉ? Đủ thời gian để cho em quên được tình yêu chúng mình? Đủ thời gian để con tim em bớt những thương đau? Và đủ để anh tìm thấy người khác?
Chúng mình đến với nhau cũng chẳng phải dễ dàng gì. Bao nhiêu chông gai, trở ngại, cùng nhiều thách thức, cứ tưởng sẽ bền lâu cùng nhau mà bước tiếp trên con đường tình yêu tuyệt đẹp. Nào ngờ đâu, con người chúng ta vốn không thắng được ý trời, không cự nổi duyên phận, cuối cùng vẫn phải xa nhau đấy thôi.
Em vẫn không chắc liệu cái duyên nợ mà người ta hay nói đến có tồn tại hay không, cái định mệnh xưa như tiền kiếp có thật quyết định kết quả trong một mối tình hay không, hay chỉ là do chính chúng ta phá vỡ? Khi mình giận nhau, em tưởng đó là cái thường tình của chuyện tình yêu đôi lứa, rồi ta sẽ làm hòa, rồi lại yêu thương nhau như ban đầu, lại quấn quýt và gắn bó. Vậy mà, em đâu có biết, từ đó, anh đã tạo ra không biết bao nhiêu là lí do, bao nhiêu là khúc mắc để buộc tình yêu của mình phải đến điểm kết thúc.

Khi anh thay đổi thái độ, cô gái ngốc nghếch như em cũng nhận ra, hình như tình anh đã nhạt, duyên anh đã phai, không còn lưu luyến gì nữa. Em quan tâm anh nhiều hơn, hay hỏi han anh và nói những lời yêu thương, hay ôm anh và tâm sự với anh. Và rồi, em mới biết, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì, anh cứ cố phớt lờ đi những thứ đó, những hành động được coi là quan tâm, san sẻ như trước bị coi là thừa thãi, là phiền toái và ảnh hưởng đến công việc của anh. Thì ra, cũng có lúc câu chuyện tình của chúng mình cũng mệt mỏi đến vậy.
Trong những năm tháng đó, em tự thấy mình đã dốc hết lòng níu kéo, vun đắp nhưng có một người buông bỏ và chối cãi. Anh bỏ em bơ vơ một mình, biến em thành kẻ thừa trong tình yêu hai đứa. Anh lạnh nhạt, tìm đủ lí do về công việc, về cuộc sống cá nhân của anh, và anh quá bận rộn nên không quan tâm được đến em nữa. Anh nói là anh không tốt nữa. Đúng rồi, anh không tốt chút nào khi luôn khiến em buồn. Em muốn nói với anh rằng, nếu anh đã hết yêu, thì xin hãy nói một câu đơn giản, là anh đã hết tình cảm, nếu anh muốn chia đôi hai đường, thì xin nói với em một câu chân thành, mình chia tay. Em biết chứ, em sẽ không chấp nhận, sẽ điên cuồng và tê tái, sẽ đau khổ và dằn vặt, sống những ngày trong nước mắt.
Nhưng thế còn hơn là thái độ mập mờ, lạnh lùng của anh, có lẽ anh muốn em tự chán anh, tự giận anh rồi tự chia xa anh. Anh muốn biến em thành kẻ mở lời chia tay trước, biến em thành kẻ cạn tình trong khi anh là người muốn dứt áo ra đi? Chúng ta dừng lại, em sẽ buông tay, cho anh đi một con đường mới, em quay lại con đường mình đã chọn khi xưa. Chúng ta không còn liên can gì đến nhau nữa, vết đau rồi sẽ không nhức nhối, nếu kịp thời chưa để nó quá sâu.

Em cố quên đi cảm giác ngày mình yêu nhau, cái cảm giác lần đầu nắm tay còn thẹn thùng, lần đầu cho nhau cái ôm còn run run và em hạnh phúc cả đêm tới sáng, lần đầu trao nhau nụ hôn mà còn hạnh phúc mãi. Những gì khi xưa, âu chỉ còn là những kỉ niệm xa vời, kẻ lãng quên, người muốn lảng tránh, chôn cất mãi mãi. Tình yêu ngọt ngào đã không còn, nên bỏ lại những dư âm phía sau, bỏ lại những buổi hò hẹn, những nơi mà mình cùng nhau đến, nay em cũng chỉ có một mình, những món mà mình cùng ăn, nay em không buồn nuốt. Tiếng cười trước kia, em chẳng còn nghe thấy trong cuộc sống của mình nữa.
Em vẫn hay khóc một mình đấy, nhưng đã chẳng còn nhiều. Trong dòng nước mắt nhạt nhòa, em thấy bóng anh đang bên cạnh một cô gái thật xinh đẹp. Và ngày anh bước vào lễ đường, anh là chú rể, nhưng cô dâu không phải là em, em đau vô cùng. Anh bảnh bao trong bộ âu phục, em lộng lẫy trong bộ váy cưới cho riêng mình, nhưng tiếc chúng ta không đứng chung một lễ đường.
Em không oán trách gì anh, em muốn an yên đi con đường của mình. Sau tất cả, anh là người em rất quý trọng, cảm ơn anh vì đã xuất hiện, đã bước vào tim em và khiến cho em biết sa mạc cũng có thể nở hoa. Và giờ, em đã sẵn sàng quên đi và bắt đầu cuộc đời mới, chúc anh một đời bình an, hạnh phúc, em nhất định cũng vậy.
© Di – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ai rồi cũng phải mạnh mẽ để đi đến cuối con đường
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.









