Phượng mùa xuân
2017-05-05 01:05
Tác giả:
Mỗi độ nhìn thấy từng chùm hoa đỏ khoe sắc, người ta nghĩ ngay mùa hạ đã về với nắng gắt và tiếng ve. Vậy mà trong tiết trời se lạnh của mai, đào, én lượn... cây phượng trước cổng Trường Tiểu học Hiệp Bình Chánh ở TP.HCM mặc chiếc áo đỏ rực đón xuân, trao cái ngỡ ngàng, thú vị trong ánh mắt bao người qua lại - phượng trái mùa.
Người trầm trồ khen ngợi, kẻ bảo trái mùa không hay - theo cách nghĩ ăn sâu qua nhiều thế hệ: Xuân của mai, đào, thu của cúc và phượng đến hạ về. Ví như cụ ông tuổi thất thập dạo Hội hoa xuân vô tình nhìn thấy cái lều tre có ông đồ trẻ măng với áo dài the, khăn xếp bên cạnh mực Tàu, giấy đỏ đã vội lắc đầu, ánh mắt kém niềm tin và đôi chân bước chậm không có ý dừng xem. Có lẽ với cụ, ông đồ là phải già, nhấp mấy chén đào, khề khà vuốt râu chậm rãi với nét chữ tượng hình mới phải...
Hay như cô, chú tuổi ngũ tuần nhấp ngụm cà phê lim dim thả hồn theo câu hát đầy thơ mộng của Phạm Duy "... Chủ nhật uyên ương, hẹn hò đâu đó. Uống ly chanh đường, uống môi em cười... ", và khẳng định với nhau như đinh đóng cột "Thế mới gọi là nhạc! Toàn bộ nhạc của đám trẻ bây giờ vứt không ai nhặt". Giá như một lần nào đó các vị thử nhún nhảy theo điệu nhạc sôi động "... Anh và em yêu nhau thời xe máy, ô tô... " của cậu bé Thiện Hiếu - tác giả bài "Ông bà anh", ta sẽ bắt gặp hình ảnh trẻ trung và ca từ của em trong bài hát cũng ý nghĩa lắm chứ!

Cái ông đồ mặt búng ra sữa kia, biết lưu lại nét đẹp truyền thống của cha ông qua sáng tạo bằng chữ Quốc ngữ đáng khen chứ! Phải chăng cùng một công việc, cùng một sự kiện, ý nghĩa của nó trở nên cao đẹp hay bình thường là tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi chúng ta? Trong cái cõi vô thường này đôi khi "cũ" chưa chắc đã hay, "mới " chưa chắc dở, "thuận" chưa hẳn đã tốt "nghịch" nào phải toàn xấu.
Hoặc giả nhiều khi như Khổng Tử nói: "Thế ra trên cõi đời này có những việc chính mắt ta trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Suýt chút nữa Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ... " - nghĩ oan cho cậu học trò xuất sắc nhất là Nhan Hồi - trong "Câu chuyện nồi cơm của Khổng Tử".
Bánh xe thời gian cứ mãi trôi và ta không là Thượng đế để bắt nó mãi dừng lại cái tuổi thanh xuân đã qua của mình, để tha hồ độc đoán ý nghĩ riêng, trong khi ta đang ngắm nhìn và hít thở cái không khí của thế hệ con cháu với: @, facebook, zalo... Thế phải chăng vô tình ta đánh mất cơ hội được cảm nhận và hưởng thụ cái hay, cái đẹp hiện đại đang diễn ra xung quanh sao? Một trái tim vị tha, một cái nhìn thoáng, một suy nghĩ đúng - mới là điều ta quan tâm.
Với tôi, bầu trời xanh vợi có chùm én nhỏ vẽ vòng trên kia, tựa hồ như bức tranh thủy mặc của thời bút lông, nghiên mực được họa sĩ hiện đại nào đó - với đường nét riêng sáng tạo, chấm phá thêm cành phượng đỏ trái mùa, độc đáo mà vẫn dung hòa được giữa "cũ" và "mới ". Một bức tranh xuân đẹp lạ thường!
© Trương Thị Duy Vũ – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.