Phượng mãi là người tri kỉ tôi chẳng thể nào quên
2023-08-11 05:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi yêu phượng vô bờ bến. Bởi đó là màu sắc nhiệt huyết thắm tươi, của những nỗ lực, cố gắng niềm vui bên tuổi học trò. Là người chứng kiến những cột mốc đáng nhớ ngày trẻ con. Phượng sẽ mãi là huyền thoại, mãi là người tri kỉ tôi chẳng thể nào quên.
***
“Góc sân trường lập lòe hoa phượng đỏ
Hạ đến rồi hối hả những mùa thi”
Có cô cậu học sinh nào như tôi còn nhớ đến loài hoa vĩnh hằng của tuổi thanh xuân, loài hoa chan chứa một phần ký ức tươi đẹp gắn liền với những tháng ngày cắp sách đến trường? Loài hoa mà báo hiệu cái mùa hè rộn ràng, cái mùa thi hối hả, cái tuổi học trò vui vẻ hồn nhiên nô đùa dưới sân trường. Để rồi trở thành huyền thoại với bao thế hệ học sinh – hoa phượng, như tiêu đề, phượng vĩ còn có thể gọi là Delonix regia.
Hè đến là phượng đến. Hè đẹp đẽ biết mấy là khi có phượng đỏ thắm biết bao. Bởi nói, hoa phượng là biểu tượng của hạ nóng oi ả nhưng lại miên man đến mê người. Rễ phượng to, trồi lên cả trên mặt đất như những con rắn lớn. Thân cây cao, to đến phải hai học sinh ôm mới hết. Vỏ thân cây màu nâu sẫm, xù xì in những vết hằn của thời gian.
Phượng không phải là một đóa, không phải vài cành. phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời đỏ rực. Cứ vào khoảng tháng năm, trên sân trường, trên các con phố, nẻo đường đã thấy chị phượng vĩ nở ra vô vàn cánh hoa. Hoa phượng thường có năm cánh. Hoa không mọc riêng rẽ, đơn độc mà hoa lớn lên với sự đoàn kết nghĩa tình. Khi nở, hoa phượng xòe ra như hàng ngàn con bướm thắm, bốn cánh màu đỏ, cánh kia trắng ngà điểm nhiều chấm đỏ dày và cứng hơn.
Mỗi đóa hoa chỉ là một phần tử của cái xã hội thắm tươi; người ta quên đoá hoa, chỉ nghĩ đến cây, đến hàng, đến những tán lớn xòe ra nhưng những thứ người ta hay quên lãng lại là thứ tỏa sáng nhất, đặc biệt nhất. Lá phượng xanh um, mát rượi, ngon lành như lá me non. Lá ban đầu xếp lại, còn e, dần dần xòe ra cho gió đưa đẩy. Tôi vẫn còn cảm thấy buồn cười làm sao khi mấy đứa bạn hồi ấy toàn bảo lá phượng là lá me non. Nom qua thì giống đó, nhưng có sự khác biệt rõ ràng lắm nha. Lá me non thưa đều hơn, lá phượng là những chiếc lá kép lông chim 2 lần, đó chính là với 20 đôi lá phụ thật đẹp mắt mà chỉ cần nhìn cái là ra. Nhưng “nhìn cái là ra” không đơn giản, vì chỉ khi mang trong mình đủ tình yêu với thứ gì đó, ta mới có thể nhận ra, mê và quý những chi tiết nhỏ nhất. Những thứ ấy là kim cương, châu báu trong đời, nhưng dù là bao nhiêu cân kim cương, châu báu thì với tôi, đều không có giá trị. Bởi những điều ấy là tình yêu tôi dành cho phượng bằng cả trái tim. Vậy nên, chẳng có gì có sánh được bằng hai từ “vô giá”.
Phượng ngày thường thấy đã kiều diễm rồi ấy. Mà sao ngày nắng lại càng quyến rũ hơn vậy. Quả là sức hút của một chánh cung thực thụ. Lý do tôi so sánh ả hoa đẹp mê hồn này với chánh cung là vì tôi mê phim cổ trang khủng khiếp ấy trời, mà chánh cung thì luôn luôn là mỹ nhân nổi bật nhất, sang trọng nhất.
Màu hoa của nàng chói lói, sinh sống như sắc máu người. Nàng ta vừa xinh đẹp nhưng cũng có chút kiêu kì trước vẻ đẹp của bản thân ha? Phượng nương nương chỉ có vào mùa hạ thôi, nàng ghét lạnh ưa nóng. Mỗi lần ông già mùa đông khắc nghiệt ghé qua, là lúc nàng phượng phải chịu những thử thách lớn. Vì vậy nàng thích phơi mình trong nắng chói chang, mùa hè thét lên những tiếng lửa, qua những ngọn lửa đỏ rực sáng bừng tỏa sáng giữa nền trời nắng xanh. Nàng thu hút bướm nhỏ, ong xanh.
Cánh phượng hút hết những cái nóng đổ lửa của mùa hè để mà bùng cháy. Đỏ như thế, nóng đến thế, cháy bừng đến vậy nhưng tán lửa đỏ xen lẫn sắc mát xanh là vô vàn kỉ niệm tuổi học trò.
Với tôi, những cánh phượng là những ngọn lửa, là lửa mà không nóng, là lửa nhưng lại đưa đến bóng mát. Mát bởi nhờ cái thân mảnh khảnh chống như tay cầm, tán lá xòe rộng chở che. Tựa như chiếc ô khổng lồ điểm văn hoa trang trí đặc sắc, ấy là phiên bản duy nhất có “một không hai”. Ngọn lửa ấy vừa là ngọn lửa của thiên nhiên, vừa là ngọn lửa của trái tim, của tâm hồn người học trò. Cứ lan man mà rạo rực những nỗi niềm khó tả, cháy trong tâm hồn cảm xúc mông lung, rạo rực, buồn vui đến lạ thường. Mông lung là khi ngồi học thấy phượng, tựa như người bảo vệ, người gác đền của cánh cửa thanh xuân.
Phượng hiện qua cửa sổ. Ta nhìn phượng và phượng cũng nhìn ta, như người đồng hành, dõi theo từng bước đường trên con đường đến với tri thức nhân loại, chỉ có “người ấy” quan tâm đến chúng ta vô bến bờ. Vì “người ấy” sẽ chẳng đi đâu, sẽ mãi nơi mảnh đất thân quen. Sẽ mãi trường tồn trong trái tim cô học sinh bé nhỏ. Yêu lắm.
Qua cánh cửa sổ, lũ học trò được đến sát bên phượng hơn. Dưới vòng tay của phượng, biết bao trò chơi đã được diễn ra. Nào là đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, bắn bi, nhảy dây, đá cầu… Hoặc đơn giản chỉ là ngồi một góc, bàn tán xôn xao về đủ thứ chuyện trên đời. Gì mà “Đố mày đoán được đề thi văn đấy?”, “Thấy cô bé lớp bên cũng đáng yêu á”, “Hôm qua tao mới bị mẹ mắng. Điểm lý tao yếu quá chừng”. Tâm sự tuổi hồng là như vậy đó, chuyện lũ học trò trẻ con cũng chỉ có phượng lắng nghe chăm chú. Vui ghê!
Ai cũng biết sân khấu là nơi nhộn nhịp với những tiết mục văn nghệ. Tôi dám chắc rằng, trường mình có hai sân khấu. Một sân khấu tỏa sáng của học sinh chúng tôi, của tà áo dài hay hát. Một sân khấu là của riêng những chú ve sầu trên tán phượng.
Tiếng ve râm ran dưới nắng hè, hòa vào ánh phớt đỏ của phượng. Như một bản đồng ca rộn ràng. Ông mặt trời tít trên trời đó cũng nghe được những vang âm chân chất kết hợp của những chú ve trên cây phượng. Thế nên ông vui vẻ, ông tỏa ra ánh nắng như một lời khen ngợi trước bài nhạc thánh ca mỗi mùa hạ sang. Cậu sơn ca cũng nghe thấy, góp một phần không nhỏ cho bản nhạc thiên nhiên. Không chỉ ông mặt trời, ong, bướm cũng vui tươi, vạn vật đều phấn khởi. Tiếng nhạc ấy cũng là tiếng nhạc động viên, khích lệ chúng tôi khi bước vào kì thi kết thúc năm học.
Thi xong rồi thì phải nghỉ hè, hơi buồn đôi chút vì phải xa phượng. Mấy tháng thôi mà như mấy năm ròng rã, nhớ thế không biết! Ngồi ở nhà ngắm bức ảnh chụp tổng kết năm học với phượng. Lung linh tà áo dài trắng của cô thiếu nữ đang dần trưởng thành. Lung linh những nụ cười thắm với lớp, lung linh những bông hoa điểm mười. Những trang sách vấn vương cánh phượng. Hè qua, có đứa sẽ được gặp lại phượng. Nhưng cũng có đứa lại chẳng biết đến bao giờ mới được gặp lại phượng thêm một lần. Cây phượng, ôi thân thương, khởi nguồn của sự gặp gỡ cùng là nơi hẹn ngày tái ngộ và phút chia ly. Chính vậy mà phượng vĩ mang cả niềm vui mà cũng chất chứa nhiều nỗi buồn man mác.
Hoa phượng là loài hoa gắn bó thân thiết với tuổi học trò. Người ta nói phượng là hoa của mùa thi, mùa chia ly. Chắc hẳn, trong đời học sinh của mình, cô cậu nào cũng từng đứng dưới bóng phượng ngước lên nhìn cả tán cây đỏ rực dưới trời xanh rồi cúi nhặt những cánh phượng về để ép trong trang vở. Lưu lại những dấu bút kỉ niệm thanh xuân.
Nhưng dù có đi xa tới đâu, cây phượng thân yêu vẫn sẽ đứng ở đó nhìn chúng tôi đi, chờ chúng tôi trở về. Tán phượng đỏ rực lên như một ngọn đuốc, thiêu đốt hết nắng trời. Chính là một lời tạm biệt. Hay đó chính là thứ ánh sáng dẫn lối cho chúng tôi. Nhắn nhủ rằng, dù đi đâu xa, dù đến tận nơi nào, khi nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực ấy, thì hãy về đây thăm lại chốn xưa.
Tôi yêu phượng vô bờ bến. Bởi đó là màu sắc nhiệt huyết thắm tươi, của những nỗ lực, cố gắng niềm vui bên tuổi học trò. Là người chứng kiến những cột mốc đáng nhớ ngày trẻ con. Phượng sẽ mãi là huyền thoại, mãi là người tri kỉ tôi chẳng thể nào quên.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh Phúc Rồi Sẽ Đến Thôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.