Phải tự thương mình sau những năm tháng thương người
2019-04-03 08:35
Tác giả:
blogradio.vn - Phải tự thương lấy mình sau những năm tháng thương người bởi từ đó không ai thấy nhím nhỏ ngồi trên cồn cát nữa có lẽ đã về với rừng xanh, nơi ấy là nhà!
***
Đời là đôi lúc nên lắm khi cô thấy mình thật lạ! Lớn đến tuổi này mà không đủ tiền sắm sửa cho mình một chiếc mặt nạ vui phòng hờ khi trang trí. Mấy năm qua thay đổi cũng nhiều mà từ bỏ cũng nhiều, ngày ấy quy tắc là do cô đặt ra, ép bản thân gồng mình chắn giữ nhưng buồn cười thay đến một ngày gặp một người, cô trở mặt vứt bỏ, bóc vỏ thịt da để quên đi chấp niệm mà bấy lâu kiên trì. Rốt cục sau bao nhiêu chuyện, lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại khiến cô nhận thức được niềm thổn thức sẽ phải mang.
Năm tháng vội vã đi qua để lại trong lòng ngực cô là một trái tim in hằn những vết chân của Người lửa hồng không còn đượm nhưng nhịp đập trở nên ổn định bình thản và vững vàng.
Cô và anh chia tay nhau vào mùa hè năm ấy, mùa êm ả như ru vỗ lạ thường chẳng bức bách ngột ngạt nhưng đủ để cô đau đến oằn mình. Hai người cứ như hai hạt cát im lìm, kẻ lặng yên người không nói, kẻ hững hờ người còn lại cũng phớt lờ và dần nhỏ bé trong tim nhau đến nhạt nhòa, vô hình và mất hút, chấm dứt cho một mối quan hệ.
Trong một khoảnh khắc bất chợt đến rồi đi như những cơn mưa đầu hạ vội vã lưa thưa đổ rào, mùi âm ẩm của khí trời bốc lên xộc vào mũi làm nơi tim co rút bóp thắt lại. Cô ngỡ ngần ấy năm có thể quên được nhưng cố quên lại là một dạng trá hình của nhắc nhở lòng lại nhớ nhiều hơn.
Cô nhớ anh! Không trốn chạy, không chối bỏ cũng không phủ nhận anh là một phần của hoài niệm. Quá khứ đau buồn ấy khiến cô càng phải trân trọng hiện tại, cố gắng ở tương lai. Nhớ không đồng nghĩa lòng còn vương mà nhớ để nhắc nhở rằng có một thời ta từng muốn dành một đời để thương ai đó.
Thanh xuân trôi qua rồi, đôi mắt cô biết tên những nỗi buồn tênh của hạ, thấm qua giọt giọt sầu đông rồi đọng lại trên lớp lớp lá thu vàng dịu. Cô chưa từng hối hận vì lần đầu con gái đã dành trọn cho anh, buông xả vấp ngã đứng lên cô làm lại từ đầu. Thâm tâm cô hiểu Tình yêu và Tình dục hai chữ ấy cốt đều có một chữ Tình thể thiếu đứng trước. Yêu là một thời, tình là cả đời và dục chỉ là cao trào ngất trời. Yêu mà không có tình sớm đâm ra tan vỡ ích kỉ, yêu bất chấp. Tình nào mà chẳng đam mê, đam mê nào mà chẳng khơi màu nên ngọn dục.
Sau tất cả, môi mỉm cười nhàn nhạt, ngẩng cao đầu cô vẫn đi tiếp trên con đường mình đã chọn một cách có trách trách nhiệm. Trước kia khi bên anh có những ngả đường cô thèm được ghé nhưng chưa bao giờ được rẽ, giờ bình thản một mình đi qua, ngày tháng sau này cô nghĩ sẽ không cần và không quan trọng nữa.
Đoạn vỡ tan cũng giống như trong một mối quan hệ không phải cứ sát gần, tiếp hợp là hạnh phúc bình yên mà là tìm một khoảng cách an toàn không quá dài đủ để cả hai không ai bị tổn thương. Cô nhủ với mình phải tự thương lấy mình sau những năm tháng thương người bởi từ đó không ai thấy nhím nhỏ ngồi trên cồn cát nữa có lẽ đã về với rừng xanh, nơi ấy là nhà!
© Thơ Thơ - blogradio.vn
Mời bạn xem thêm tại:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời