Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mùa hè năm ấy

2017-07-13 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Trẻ con, đâu ai biết trước sẽ có một con đường còn khó đi hơn cả những con đường đất đỏ thôn quê, cũng ổ voi, ổ gà không kém, cũng dốc đá cheo leo, cũng khó khăn vạn dặm, nhưng sự lạc quan ngây thơ của chúng đã làm tan biến đi mọi nhọc nhằn mà đối với người lớn nó quá gian nan. Mong lắm một lần được trở về với tuổi thơ, không lo âu, muộn phiền, suy nghĩ, được tung tăng dưới những cơn mưa tháng 7 đầu hè, được ngắm nhìn khung cảnh làng quê với ao sen, gốc chuối, nghe mẹ hát câu ca ví dầu, tắm mát lòng son.

***

Không biết đã bao lâu rồi, tôi không còn được thấy những dải cát vàng xa tít tắp, những ụ rơm đốt dở với hàng tá nấm mọc chi chít xen lẫn rạ khô. Tuổi thơ đối với những đứa trẻ lớn lên ở miền quê chúng tôi là những kỷ niệm vô cùng đẹp và đáng nhớ. Còn giờ đây, tôi đã 24...

24 là độ tuổi của sự trưởng thành, già dặn, biết lo toan và cũng đã có những khoảng thời gian dài bươn chải giữa cuộc đời. Sáu năm bon chen nơi thành phố hoa lệ, tôi chợt nhận ra rằng mình cần hơn hết một góc bình yên nơi làng bản xưa.

Ngày đó, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm nhất trong xóm, dù là con gái nhưng mấy trò đánh nhau, đá banh, đi bắt chuột đồng,... chẳng thua kém gì cái tụi con trai. Tôi yêu những buổi trưa hè với tiếng gió rì rào dễ chịu, phảng phất đâu đó mùi mạ non, mùi đất cháy đang xới dở. Trẻ con chúng tôi không học hành liên tục như ở thành phố, chúng tôi có tuổi thơ – một tuổi thơ đẹp đẽ, nhiều màu sắc đến lạ thường.

Hè đến cũng là thời khắc lất phất những cơn mưa đầu mùa vô ý, tuy nhỏ nhưng đủ để ướt áo người đi đường. Khi đó đồng ruộng gần như đã thu hoạch xong, con sông trước nhà bắt đầu những đợt nước dâng nhè nhẹ, dần dần mưa nhiều hơn, thời tiết thiếu nắng nhưng mát mẻ vô cùng.

Vào thời điểm cách đây hơn 10 năm, quê tôi rất hiếm máy gặt đập liên hợp để thu hoạch lúa, đa phần vẫn phải thuê nhân công cắt lúa, vác và tuốt bằng máy, tạo nên những đống rơm to tướng giữa đồng. Khi rơm rạ bắt đầu khô, người ta thường đi đốt đồng.

 Những mùa hè năm ấy

Trẻ con chúng tôi thường tụ tập hái nấm rơm ngoài đồng khi rơm đã được ủ đủ. Những cây nấm to nhỏ li ti, trắng muốt, xem lẫn là rơm tro cứ lần lượt được chúng tôi hái về.

Lũ đến với quê tôi như một người bạn, giúp gột rửa ruộng đồng, bồi đắp phù sa và cuốn đi những mầm mống bệnh trong đất. Lũ về, người dân quê tôi sắm lưới, chài, viền câu để đánh bắt cá đồng, vớt ốc vừa bán vừa làm thức ăn. Những năm đó vui vẻ và bình yên biết mấy, tôi thường cùng mẹ chèo chiếc thuyền mộc đi vớt ốc và hái hoa súng nấu canh, buổi trưa tiện thể ghé nhà người cô họ xem phim trưa và về lúc đầu giờ chiều. Ngày đó trong xóm tôi chỉ duy nhất có 1 nhà có tivi và buổi tối thường thụ tập lại để cùng thưởng thức.

Con sông trước nhà mỗi mùa nước cạn đều mang cảm giác bình yên đến lạ, chúng tôi có thể đi bộ trong lòng sông từ bờ bên này sang bờ bên kia mà chẳng cần thuyền. Dải cát vàng kéo dài xen lẫn một số vực nước đơn độc, trong vắt khiến mùa khô trở nên đáng sống hơn bao giờ hết. Lòng sông đẹp nhất khi về chiều, bóng cây che mát đến hơn nửa sông, bờ bên kia là ánh nắng tạo nên hai mảng màu đối lập. Hương gió đồng nội tươi mới thổi dồn, khiến những buổi tắm sông, nghịch cát, bắt trai sông trở nên nhộn nhịp, mỗi lần như thế chúng tôi thường nán lại rất lâu trước khi lên bờ.

Đó là những kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên, bây giờ quê tôi đã không còn những hình ảnh ấy nữa, tất cả được thay thế bằng vườn tược, hoa trái, và sông cũng chẳng còn lũ và cát như mọi năm. Khi tôi bắt đầu những năm tháng cấp 3 bận rộn, chiến dịch khai thác cát trên sông đã cuốn đi tuổi thơ của chúng tôi với những công trình xây dựng, đường xá, nhà ở, thu hoạch lúa và máy gặt đập liên hợp, tiếng thương nhân to tiếng nhau khi vào vườn thu mua, ép giá, kỳ kèo qua lại, ... tôi đã không còn có thể bắt gặp những khung cảnh bình yên của miền quê lúc xưa trong cuộc đời mình nữa rồi.

 Những mùa hè năm ấy

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, thoáng chốc đã từng ấy năm. Tôi xa quê lên Sài Gòn học tập, làm việc và bị cuốn theo bước chân phồn hoa phố thị, đôi lúc bắt gặp hình ảnh đồng hương buôn gánh bán bưng, nó khiến tôi khao khát được một lần trở về tuổi thơ của mình. Đã bao lâu rồi, lòng tôi không được bình yên như thế, dù biết mình cần phải nỗ lực đi lên, chú tâm đến hiện tại nhiều hơn, nhưng dù sao trái tim con người cũng cần đôi lần nhói lên vì những kỷ niệm luôn đau đáu, những rung cảm bất chợt và lòng trắc ẩn trường tồn. Kỷ niệm, khiến con người ta có thêm động lực để bước tiếp, có niềm vui và cũng có nỗi buồn, những lúc như thế này, tôi cần hơn hết một lần được sống không lo nghĩ. Có phải mình đã già rồi không?

Trẻ con, đâu ai biết trước sẽ có một con đường còn khó đi hơn cả những con đường đất đỏ thôn quê, cũng ổ voi, ổ gà không kém, cũng dốc đá cheo leo, cũng khó khăn vạn dặm, nhưng sự lạc quan ngây thơ của chúng đã làm tan biến đi mọi nhọc nhằn mà đối với người lớn nó quá gian nan. Mong lắm một lần được trở về với tuổi thơ, không lo âu, muộn phiền, suy nghĩ, được tung tăng dưới những cơn mưa tháng 7 đầu hè, được ngắm nhìn khung cảnh làng quê với ao sen, gốc chuối, nghe mẹ hát câu ca ví dầu, tắm mát lòng son.

© Tiểu Cân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"

Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."

back to top