Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi đến anh nơi xa một lời… nhẹ như mây khói

2009-02-03 15:50

Tác giả:


(Blog Việt) - Tự nhận lấy về mình những nỗi buồn không vu vơ của cõi đời và cõi người, Trịnh Công Sơn xem mình như một kẻ du ca. Cũng vậy nên quan niệm sáng tác của anh tưởng như nhẹ bẫng, giản đơn nhưng đầy sự phiêu diêu của những gì tinh túy nhất trong xúc cảm của người nghệ sỹ. Anh viết: “Tôi chỉ là một tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo...”.

Trịnh Công Sơn là kẻ hát rong số một mà nhân gian này như một cõi tạm theo cách nhìn của thiền học để âm nhạc của anh cất lên bằng tiềm thức, bằng tất thảy sự nhạy cảm của tâm hồn rồi nâng lên một cung bậc cao nhất của cảm xúc đấy là linh cảm. Một linh cảm mong manh về giấc mơ đời hư ảo của tình yêu và thân phận.

Chẳng biết có phải “tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người” như một triết lý của Phật giáo hay không, nhưng quả thật niềm vui trong anh nhỏ nhoi lắm để rồi âm nhạc anh mới lay động, ám ảnh và day dứt bao tâm hồn nhạy cảm đến vậy. Cũng lạ, anh sinh ra đã lãng du rồi. Cuộc đời Trịnh như những cuộc thiên di của định mệnh, để qua bao bước ngoặt chỉ có âm nhạc neo đậu lại nơi anh như một thứ nợ trời đày. Trịnh Công Sơn sinh ngày 28 tháng 2 năm 1939 ở một địa danh có tên là Lạc Giao ở Đăk Lăk. Nhưng Trịnh lớn lên tại Huế và rồi thì thi tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn. Cái lạ nữa là khi nghe âm nhạc của Trịnh từ giai điệu, tiết tấu đến ca từ, tất cả đều đạt đến độ chuẩn mực của nghệ thuật, ấy vậy nhưng anh lại chẳng qua một trường lớp đào tạo nào cả. Với Sơn, âm nhạc để viết nên những giấc mơ đời hư ảo và anh chỉ có tự học mà thôi. Và như vậy có thể nói trong anh là một tài năng thiên bẩm, một năng khiếu trời cho anh và chỉ duy nhất cho anh mà thôi. Bảy nốt nhạc neo lại và tung hứng trong tài năng của Trịnh để rồi anh viết nhạc mà nói như Văn Cao là “dễ như móc từ trong túi ra”.

Nhạc Trịnh sang trọng và ai yêu âm nhạc của anh, hiểu âm nhạc của anh đều có một tâm hồn thực sự sang trọng. Tôi nói “thực sự” là bởi lẻ ai yêu âm nhạc của anh thì đều biết thực sự thông cảm, thực sự sẻ chia, thực sự nhạy cảm để rồi chính những điều này làm nên sự sang trọng cho tâm hồn. Tôi ngàn vạn lần biết ơn anh và các tác phẩm âm nhạc của anh bởi mỗi khi cất lên tiếng ca như ưu phiền với những lời ca đau trên môi thì tôi biết mình thực sự có một tâm hồn sang trọng. Ít nhất là cũng là một thứ đáng quý trong cõi sống xô bồ này…

Mời bạn click vào đây để nghe ca khúc Tiến thoái lưỡng nan

Nhiều lần tôi bảo với bạn bè ai nội tâm quá, yếu đuối nghe Trịnh thì dễ bị âm nhạc của anh “vận vào mình”, tôi chưa già để nói bằng sự trải nghiệm nhưng tôi có những người bạn già, những người mê Trịnh và yếu đuối. Cuộc sống của họ có gì đó gần như là tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận bởi những sự cô đơn và nỗi buồn mơ hồ như gió, như mây hay như cánh vạc bay thường thấy trong âm nhạc của anh.

Vậy nên nghe Trịnh cũng cần phải có một bản lĩnh,bản lĩnh ấy là biết cách hóa giải sự ám ảnh để tìm lấy sự cân bằng trong cảm xúc. Mà điều này rất cần cho những người trẻ tuổi trong cuộc sống năng động mà bộn bề này. Sự ủy mị thời nay vẫn là một cái gì đó yếu thế, phải không?

Nhớ Trịnh Công Sơn, kỷ niệm ngày sinh của anh, tôi viết những dòng này cũng từ cảm xúc của mình. Viết trơn tuột như “lấy chữ từ trong túi ra”, cũng bởi lẽ âm nhạc của anh đã “vận” vào tâm hồn tôi từ lúc nào tôi cũng không biết nữa…

0 giờ ngày 28 tháng 2 năm 2008

Gửi từ Blog Min Min

Về tác giả bài viết: Min Min - "Bán nỗi nhớ mua nụ cười/Vui đi em...cả cuộc đời mấy giây!"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top