Những gì đã qua chỉ có thể là ký ức
2018-11-21 01:27
Tác giả:

Ngày ấy cậu cố chấp muốn giữ tôi bên cạnh, đôi lúc khiến tôi cảm thấy nghẹt thở dù cậu biết tôi yêu tự do, yêu cuộc sống không bị bất cứ điều gì ràng buộc. Ở thời điểm đó, tôi mong muốn quá nhiều điều, nhưng cậu lại không đáp ứng được. Dù đó chẳng phải là tiền bạc vật chất, hay lo nghĩ cho tương lai sau này. Đó chỉ đơn giản là sự chín chắn, kiên cường từ trong suy nghĩ, là bờ vai vững chãi, là chỗ dựa vững chắc cho một đứa con gái đa sầu đa cảm như tôi. Thế nhưng, ngay lúc ấy, điều đó là không thể.
Dù với tôi, cậu vô cùng tốt, vô cùng yêu thương tôi. Là một người rất sợ ngộ nhận nhưng tôi tự tin khẳng định như thế. Khi ấy chúng ta còn vô tư, trong sáng, không bị cuốn vào vòng xoáy tiền bạc mưu sinh, chỉ biết ăn ngủ rồi học. Thế nên đối với tình cảm cậu dành cho tôi khi ấy, tôi cực kì trân trọng. Bởi tôi biết, sau này để tìm được một người yêu thương tôi một cách chân thành, không toan tính, toàn tâm toàn ý như thế là điều không thể. Cảm giác bên cậu khi ấy, trong hoàn cảnh ấy, ngay thời điểm ấy, tôi có cố cũng chẳng thể nào tìm lại được. Cậu có còn nhớ không? Hôm tôi bị tai nạn, đầu đập vào nền đường, tôi thấy khó thở vô cùng, đầu tôi u lên, cậu bế tôi vào phòng y tế của kí túc xá, sau đó lại vội vã đưa tôi đến bệnh viện. Tôi cảm nhận được sự gấp gáp trong từng nhịp thở nơi lồng ngực cậu. Gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Sau khi khám, chụp CT, tôi được đưa ra nằm nghỉ. Cậu đút cháo ăn liền cho tôi mà nước mắt không ngừng chảy. Tôi cũng chỉ biết khóc theo, không nói được lời nào.
Tôi và cậu của hôm nay đã không còn ngây ngô như trước. Chúng ta có nhiều mối quan hệ hơn, phải bận tâm về nhiều điều hơn. Chúng ta không thể nào quay trở lại khoảnh khắc tôi và cậu cùng nhau học chung mỗi tối, cùng nhau đi uống trà sữa mỗi chiều, và cùng ăn chung mỗi bữa cơm. Tôi giờ đã có một tình yêu mới. Một người đủ trưởng thành, đủ chín chắn để có thể tin tưởng. Một người có thể đứng ra bảo vệ tôi khi cần chứ không phải im lặng mặc tôi bị người ta soi mói, phán xét. Có thể người ta không thương tôi được như cậu, tôi cũng không thể dành tình cảm cho họ chân thành và sâu sắc như mối tình đầu tôi dành cho cậu, nhưng chính là người thích hợp nhất ngay lúc này. Tôi biết cậu không cố ý, nhưng tổn thương cậu mang đến cho tôi lại quá nhiều.
Tình yêu đầu đời, tôi gửi gắm tất cả niềm tin, hi vọng, sự ngây ngô, chân thành của tuổi mới lớn, toàn tâm toàn ý yêu thương cậu. Tôi biết rằng có những điều cho đi không cần nhận lại. Và tôi chỉ mong muốn một điều từ cậu, đó chính là bình yên. Buồn thay, hết lần này đến lần khác sóng gió ập đến. Cậu chưa đủ trưởng thành để có thể che chở tôi. Bản thân tôi lại chẳng đủ mạnh mẽ để vượt qua. Và rồi tôi dần rơi vào thất vọng, mệt mỏi rồi bất lực. Tôi không thể trách cậu, cũng không thể làm gì khác để cứu vãn mối quan hệ này. Tiếp tục sẽ càng rơi vào bế tắc, kết thúc là điều vô cùng không đành lòng. Nhưng sau khoảng thời gian rất lâu suy nghĩ, tôi đã quyết định buông tay.

Tôi muốn cả tôi và cậu đều có lối đi riêng, trải nghiệm riêng. Chúng ta không nên dày vò nhau thêm nữa. Kí ức đẹp đẽ ngày ấy tôi vẫn luôn cất vào một góc trong tim. Nhờ chúng mà tôi biết thế nào là rung động, thế nào là ch chúng mà tôi biết thế nào là rung động, thế nào là chân thành, thế nào là yêu thương.
Tất cả những gì đã qua, chỉ có thể xem là kí ức. Dù có nhớ nhung, tiếc nuối cũng chẳng một lần được quay lại. Trong tim tôi, cậu vẫn chiếm giữ một vị trí nào đó, vẫn quan trọng. Chỉ là không còn đứng ở vị trí đầu tiên. Tôi phải dành sự ưu tiên đó cho người bên cạnh tôi hiện tại, người tuy không hứa chắc sau này vẫn sẽ bên cạnh nhưng tôi tin, đó là một người tôi có thể tin tưởng được. Tôi không muốn mãi bận lòng chuyện quá khứ, cũng chả muốn lo nghĩ cho tương lai. Bởi cuộc sống không lường trước được điều gì, có muốn tôi cũng chẳng thể lo một cách vẹn toàn được.
Thế nên tôi chỉ muốn sống cho hiện tại, cho trọn vẹn từng giây từng phút, trân trọng những người thân bên cạnh, trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ bên họ. Sự xuất hiện của cậu là một điều may mắn trong cuộc đời tôi, để tôi biết tôi không hề cô đơn, đâu đó trong xã hội này, ngoài gia đình, vẫn có người tin tưởng và luôn ủng hộ tôi vô điều kiện.
Hãy sống thật hạnh phúc nhé!
© Võ Kim Thoa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày mưa ấy
Từng hạt rơi tí tách Chẳng giống như năm ấy Giờ tan học, cậu cùng tôi Vui đùa dưới cơn mưa?

Ước về tuổi thơ
Ba mẹ nghèo rám nắng hết làn da Tuổi thơ tôi là các buổi la cà Nào đồng rộng, bến phà, qua rừng rú

Một thoáng đầu thu
Cái cảm giác đấy tôi không bao giờ quên được, nó thực sự đã lưu giấu trong trí óc, thâm tâm tôi. Thiết nghĩ, chắc hẳn mùa thu là mùa đẹp nhất, mang lại cảm giác yên bình nhất khi trải qua những ngày tháng đầu mà tôi bước chân ra ngoài đời và trải nghiệm.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 4)
Em khổ sở, em đau đớn, người ngoài biết, cả thiên hạ biết, duy chỉ có người ngày ngày nói yêu em là không hề biết điều gì, em thà nhờ tới một người ngoài còn hơn là anh. Anh đối với em không đáng đến mức, em không muốn liên quan bất kì điều gì đến anh.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 3)
Trái tim anh chỉ thuộc về Hà Lam, một khi cô bước ra rồi anh sẽ đóng chặt trái tim cất nó vào nơi lạnh giá nhất, không ai có thể khiến trái tim anh rung động một lần nữa.

Chặng đường tôi lớn
Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường

Gặp nhau khi hai ta đã trưởng thành
Một tình yêu đẹp trong đời tôi với một người hoàn hảo. Có lẽ chính sự hoàn hảo của anh ấy đã chia cắt chúng tôi nhưng tôi vẫn mãi nhớ về anh và những điều đẹp đẽ nhất. Tôi vẫn yêu anh và chờ anh đến ngày hai người có thể nắm tay đi hết cuộc đời.

An nhiên bạn nhé
Rực rỡ khắp nơi nơi Cứ an nhiên bạn nhé Tĩnh tâm tự đáy lòng Hoa bình an sẽ nở Một mai này, biết không?

Tấm lòng người chiến binh
Tấm lòng người cựu chiến binh Sắt son chung thủy nặng tình nước non Mấy mươi năm chí không mòn Gian nan thử thách vẫn còn hôm nay.

Về hang Pác Bó
Cột mốc biên cương nơi Bác hôn đất mẹ Sau bao năm hải ngoại nước ngoài Bàn đá, sàn nằm nơi Người tĩnh tại Giản dị đơn sơ vĩ đại làm sao.