Nắng tháng năm ùa về ký ức
2018-05-13 01:25
Tác giả:

Một thoáng ngẩn ngơ, nắng đưa tôi về với những miền xa xôi. Hồn tôi trở về trên con đường ngập tràn hoa và cỏ dại, với những kí ức chưa kịp đặt tên. Rồi thầm khóc cho những ngày nắng tháng năm chông chênh ấy, khóc bởi nỗi buồn thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian với một lớp bụi dầy là bộn bề, âu lo của cuộc sống. Đi trên đường thỉnh thoảng bắt gặp những đóa bằng lăng tím dịu dàng, những chùm phượng đỏ rực thì lòng lại rạo rực lạ thường, xen lẫn là một chút nuối tiếc. Ký ức một thời áo trắng đến trường với bao kỷ niệm cùng thầy cô, bạn bè.
Ôi nắng tháng năm! Nắng của sự ly biệt. Ai đã từng là học sinh chắc rằng mới cảm nhận được. Không biết các bạn thấy tuổi học trò ra sao nhưng đối với tôi nó đẹp lắm, hồn nhiên, thơ mộng lắm. Mọi thứ hiện ra thật sắc nét, tôi nhớ lại lần đầu tiên bước vào ngôi trường mới, lớp học mới, gặp được thầy cô mới, bạn bè mới. Tất cả dường như xa lạ, có một chút lo lắng, một chút sợ sệt, một chút ngại ngùng. Nhưng theo dòng thời gian, những cảm xúc đầu tiên ấy mất đi bao giờ cũng chẳng hay biết, mọi thứ dần trở nên thân thuộc, chắc có một mối lương duyên từ kiếp trước mà sát lại gần nhau trở thành những người bạn thân.
Tôi nhớ lắm những kỉ niệm cùng bạn bè đến trường, nô đùa, hò hét làm rộn ràng cả một con đường yên lặng. Tôi nhớ lắm những lúc bạn bè đoàn kết, giúp đỡ nhau mỗi giờ kiểm tra. Tôi nhớ lắm những lần bị phạt do mắc lỗi… Quên sao được màu trắng tinh khôi của chiếc áo sơ mi. Thương lắm hình ảnh của người thầy, người cô đứng trên bục giảng ân cần chỉ dạy cho học trò mặc bụi phấn rơi bạc mái đầu.
Nhớ những ngày nắng tháng năm, tháng của cuộc chia ly. Ai cũng cố tỏ ra vui vẻ nhưng không giấu nổi nụ cười gượng gạo.

Chia tay nhau, mỗi đứa chọn cho mình một hướng đi riêng. Hành trang khi bước vào cuộc sống mới là những kiến thức thầy cô đã dạy, là dòng lưu bút của đứa bạn thân, là tâm trạng nô nức phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình.
Rời mái trường, lớp học, tôi bước vào cuộc sống mới với nhiều ấp ủ thật đẹp. Nhưng bài toán của dòng đời đâu phải đẹp như mình tưởng. Giữa bộn bề lo âu của cuộc sống, con người ta cứ lao theo những nhu cầu thiết thực và quên đi những năm tháng hồn nhiên của tuổi học trò. Giờ đây, tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đã vô tình quên đi những kỷ niệm đó.
Tôi nên tự trách mình hay đổ lỗi cho hoàn cảnh? Không biết thời gian vô tình hay lòng người tẻ nhạt? Và nếu có một phép màu, tôi ước được sống lại những ngày tháng vô tư hồn nhiên ấy nhưng tuổi học trò đã qua đi có trở lại được đâu.
Kể từ ngày chia tay đến nay đã được một thời gian khá dài và cũng rất ít khi tôi được trở lại trường cũ. Tôi không biết bây giờ ngôi trường ấy, lớp học ấy có gì khác không? Những người thầy, người cô, những bạn bè ngày ấy như thế nào?... những câu hỏi đua nhau hiện ra trong trí óc.
Cảm ơn nắng tháng năm đã đánh thức tâm hồn của tôi, cảm ơn những ngày tháng xa xôi đã cho tôi biết bao kỷ niệm đẹp. Như một bài học của người bạn cũ, nắng đã dạy cho tôi biết trân trọng quá khứ hơn dù chịu cái gì ở cuộc sống hiện tại.
© Tào Đạt – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.