Nắng tháng năm ùa về ký ức
2018-05-13 01:25
Tác giả:

Một thoáng ngẩn ngơ, nắng đưa tôi về với những miền xa xôi. Hồn tôi trở về trên con đường ngập tràn hoa và cỏ dại, với những kí ức chưa kịp đặt tên. Rồi thầm khóc cho những ngày nắng tháng năm chông chênh ấy, khóc bởi nỗi buồn thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian với một lớp bụi dầy là bộn bề, âu lo của cuộc sống. Đi trên đường thỉnh thoảng bắt gặp những đóa bằng lăng tím dịu dàng, những chùm phượng đỏ rực thì lòng lại rạo rực lạ thường, xen lẫn là một chút nuối tiếc. Ký ức một thời áo trắng đến trường với bao kỷ niệm cùng thầy cô, bạn bè.
Ôi nắng tháng năm! Nắng của sự ly biệt. Ai đã từng là học sinh chắc rằng mới cảm nhận được. Không biết các bạn thấy tuổi học trò ra sao nhưng đối với tôi nó đẹp lắm, hồn nhiên, thơ mộng lắm. Mọi thứ hiện ra thật sắc nét, tôi nhớ lại lần đầu tiên bước vào ngôi trường mới, lớp học mới, gặp được thầy cô mới, bạn bè mới. Tất cả dường như xa lạ, có một chút lo lắng, một chút sợ sệt, một chút ngại ngùng. Nhưng theo dòng thời gian, những cảm xúc đầu tiên ấy mất đi bao giờ cũng chẳng hay biết, mọi thứ dần trở nên thân thuộc, chắc có một mối lương duyên từ kiếp trước mà sát lại gần nhau trở thành những người bạn thân.
Tôi nhớ lắm những kỉ niệm cùng bạn bè đến trường, nô đùa, hò hét làm rộn ràng cả một con đường yên lặng. Tôi nhớ lắm những lúc bạn bè đoàn kết, giúp đỡ nhau mỗi giờ kiểm tra. Tôi nhớ lắm những lần bị phạt do mắc lỗi… Quên sao được màu trắng tinh khôi của chiếc áo sơ mi. Thương lắm hình ảnh của người thầy, người cô đứng trên bục giảng ân cần chỉ dạy cho học trò mặc bụi phấn rơi bạc mái đầu.
Nhớ những ngày nắng tháng năm, tháng của cuộc chia ly. Ai cũng cố tỏ ra vui vẻ nhưng không giấu nổi nụ cười gượng gạo.

Chia tay nhau, mỗi đứa chọn cho mình một hướng đi riêng. Hành trang khi bước vào cuộc sống mới là những kiến thức thầy cô đã dạy, là dòng lưu bút của đứa bạn thân, là tâm trạng nô nức phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình.
Rời mái trường, lớp học, tôi bước vào cuộc sống mới với nhiều ấp ủ thật đẹp. Nhưng bài toán của dòng đời đâu phải đẹp như mình tưởng. Giữa bộn bề lo âu của cuộc sống, con người ta cứ lao theo những nhu cầu thiết thực và quên đi những năm tháng hồn nhiên của tuổi học trò. Giờ đây, tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đã vô tình quên đi những kỷ niệm đó.
Tôi nên tự trách mình hay đổ lỗi cho hoàn cảnh? Không biết thời gian vô tình hay lòng người tẻ nhạt? Và nếu có một phép màu, tôi ước được sống lại những ngày tháng vô tư hồn nhiên ấy nhưng tuổi học trò đã qua đi có trở lại được đâu.
Kể từ ngày chia tay đến nay đã được một thời gian khá dài và cũng rất ít khi tôi được trở lại trường cũ. Tôi không biết bây giờ ngôi trường ấy, lớp học ấy có gì khác không? Những người thầy, người cô, những bạn bè ngày ấy như thế nào?... những câu hỏi đua nhau hiện ra trong trí óc.
Cảm ơn nắng tháng năm đã đánh thức tâm hồn của tôi, cảm ơn những ngày tháng xa xôi đã cho tôi biết bao kỷ niệm đẹp. Như một bài học của người bạn cũ, nắng đã dạy cho tôi biết trân trọng quá khứ hơn dù chịu cái gì ở cuộc sống hiện tại.
© Tào Đạt – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?