Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày nhạt nắng bình yên

2018-03-28 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày đó, cô không đủ can đảm để nhận sai của mình, cô đã nhắm mắt đưa chân bắt đầu một cuộc hôn nhân mới vì lòng kiêu hãnh, vì nỗi sợ, vì nỗi xấu hổ. Và cô từng nghĩ, biết đâu khi người chồng thứ hai lấy cô rồi anh ta sẽ thay đổi, nếu không yêu cô chắc anh ta đã không dùng nhiều thủ đoạn đến vậy? Cô sai, sai từ cuộc hôn nhân này đến cuộc hôn nhân khác.

***

blog radio,  Ngày nhạt nắng bình yên

“5 năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồng…”

Cứ mỗi lần nghe câu hát đó, lòng cô lại lâng lâng; câu hát như những cơn sóng ngầm trong lòng hồ đang yên.

Năm năm, cô đã không gặp anh năm năm rồi, chỉ khác chăng ở đây, anh của cô là chồng cũ… Cuộc hôn nhân đầu của cô nhanh chóng tan vỡ một năm sau đám cưới chỉ vì cái tôi quá lớn của cả hai. Chồng cũ của cô, giám đốc một công ty tư nhân, trở về nhà sau 12h đêm là chuyện quá đỗi bình thường, thậm chí có lúc cả đêm không về và không liên lạc được cô cũng chẳng biết đi đâu. Thế nhưng, sự kiêu hãnh và nông nổi của tuổi trẻ, cô chưa từng một lần thử níu giữ anh, thử cứu vớt cuộc hôn nhân non nớt của mình.

Ngày ra tòa, vị thẩm phán ngạc nhiên hỏi cô: “Sao chị thấy hai em đối xử với nhau rất nhã nhặn, không đến nỗi gì, sao lại ly hôn?” Cô im lặng không nói gì, vì cô chẳng biết phải nói thế nào.

“5 năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồng…”

Đúng 5 năm rồi, sau ngày cưới cuộc hôn nhân thứ hai của cô; ngày cưới, mọi người đều trầm trồ, lấy chồng lần hai mà đầy đủ, sung sướng, vậy là nhất rồi. Ai cũng quên, trước khi giông bão, trời thường trong xanh. Cuộc hôn nhân đầu êm đềm, chia tay lặng lẽ bao nhiêu, thì cuộc hôn nhân sau lại ồn ào bấy nhiêu. Cuộc hôn nhân thứ hai của cô tan vỡ sau bao nhiêu xô xát, chửi rửa, thậm chí cả bạo lực.

Người thân trách cô, hàng xóm thương hại cô, sao có thể chọn sai lần thứ hai, chọn một người mà khi nóng giận lên sẵn sàng đem cả bà con dòng họ cô ra chửi, sẵn sàng làm náo loạn cơ quan của cô, sẵn sàng chà đạp thể diện của cô. Chua xót, cũng quẫn, bế tắc, không phải vì cô không hiểu con người này, mà vì cô không thể chọn lựa trong cuộc hôn nhân này.

blog radio,  Ngày nhạt nắng bình yên

Ngày đó, cô không đủ can đảm để nhận sai của mình, cô đã nhắm mắt đưa chân bắt đầu một cuộc hôn nhân mới vì lòng kiêu hãnh, vì nỗi sợ, vì nỗi xấu hổ. Và cô từng nghĩ, biết đâu khi người chồng thứ hai lấy cô rồi anh ta sẽ thay đổi, nếu không yêu cô chắc anh ta đã không dùng nhiều thủ đoạn đến vậy? Cô sai, sai từ cuộc hôn nhân này đến cuộc hôn nhân khác.

Giá như ngày đó, cô đừng quá kiêu hãnh, đạp đổ cuộc hôn nhân đầu. Hoặc, giá như ngày đó, cô cũng đừng quá nhịn nhục trong cuộc hôn nhân thứ hai vì suy nghĩ mình đã lỡ một lần đò, mà ngồi lại nói chuyện thẳng thắn cứu vớt cuộc hôn nhân thứ hai. Hơn nửa đời người, hành trang bên mình của cô chỉ nỗi oán trách bản thân mình, là nỗi dị nghị về một người hai lần đổ vỡ, là ánh mắt thương hại của người thân.

“Mẹ, chiều mẹ rước con về chở con đi chơi nhé?” Cô giật mình chợt nhớ là chiều nay mình có hứa đưa con đi chơi. Gấp lại tài liệu, đứng dậy rời văn phòng, đường ra bãi xe, cô nhìn những vệt nắng chiều trải dài, tuy không rực rỡ, chói chang, nhưng ấm áp và yên bình; cũng như cô sau bao sóng gió, tổn thương.

Ngày nhạt nắng, cô nắm tay con, bình yên đi giữa sân trường.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top