Mảng màu ký ức trong những giấc mơ
2018-07-09 01:19
Tác giả:

Dù khi ấy tôi còn nhỏ lắm, còn dại lắm, cái dại mà bây giờ nghĩ đến chỉ biết rưng rưng nước mắt ao ước một lần trở lại. Kể từ đó, không hiểu sao mà mỗi lần nghe hương nhút thoang thoảng thôi tôi cũng nhớ nội đến lạ lùng. Và món nhút nghiễm nhiên trở thành món ăn ngon nhất trên đời mà tôi từng ăn.
Sinh ra trên miền quê gió Lào cát trắng, tôi thấu hiểu thế nào là sự khắc nghiệt của hoàn cảnh sống, cũng thấu hiểu vì sao mà cha ông ngày xưa lại tạo ra những món ăn đậm chất dân dã nay đã trở thành đặc sản như món nhút, thứ chứa đựng cả tuổi thơ tôi. Tôi cũng hiểu ra vì sao người ta lại gọi món này là nhút. Từ ngày xửa ngày xưa, thời cơm còn phải độn với ngô với khoai để ăn qua bữa, thì muối đủ thứ lại như nhút để có thứ mà ăn là quá đủ rồi, ấy thế mà giờ đây nó đã thành đặc sản.
Nội ra đi, có bóng mẹ thay nội vẫn cặm cụi cắt hoa chuối, măng chua, xơ mít, đâm từng củ riềng, củ sả, muối nên từng hũ nhút đỏ vàng, thơm lừng một góc bếp. Rồi cứ hằng trưa, lại có đứa bé vừa mới chạy lêu lổng khắp nơi không dám vào nhà vì sợ bị mắng, chỉ dám đứng nấp ở mép cửa, nhìn dáng mẹ nấu ăn, hít hà mùi nhút xào hành tăm kèm thịt mỡ, ôi sao ngửi thôi mà đã thấy ngon đến lạ!

Đứa bé ấy rồi cũng lớn, cũng đã đi xa, cũng nhớ quê da diết mỗi khi trời trở gió. Những ngày mùa đông rét cắt da cắt thịt giữa nơi đất khách quê người, thật sự tôi không nhớ gì bằng dáng bà, dáng mẹ thân thương, nhớ đĩa nhút thơm phưng phức, ấm nóng tình thương, ăn với cơm mấy bát liền, còn ngon hơn cả mọi thứ sơn hào hải vị trên đời.
Nhớ cả những lúc có khách phương xa về chơi, món mà người dân quê tôi đưa ra đãi đầu tiên trên mâm cơm không phải thịt cá gì sất, mà chính là nhút. Nó không chỉ là đặc sản, mà còn mang cả hồn quê, cả một khung trời đầy kí ức của những đứa trẻ loi choi gói từng hũ nhút làm quà quê cho khách. Rồi cả những ngày bập bẹ tập tành nấu ăn, xào thịt mỡ cho thật khô rồi tao hành thật vàng, vắt từng nắm nhút cho vào chảo, xào đi xào lại cho ngấm rồi mới cho gia vị, nêm rất kĩ mà chả hiểu sao vẫn không ra được vị ngon khó tả như mẹ với bà nấu. Chao ôi, đó là cả một giấc mơ đến hết đời này tôi vẫn không quên được, giấc mơ mà mỗi lần nhắm mắt là lại được mỉm cười một cách thật hạnh phúc…
Những mảng kí ức xưa thi thoảng vẫn hiện hữu trong những giấc mơ tôi cố gắng sống lại. Và đúng là kí ức, nó có những mảng màu thật đẹp, có màu trắng trong của tuổi thơ, có màu xanh yên bình của quê hương, có màu hồng của hạnh phúc...
Nơi ấy tôi đã từng đi qua một tuổi thơ êm ả, êm ả...
© Trương Thị Thúy Hằng – blogradio.vn
Chú thích: (*) Nhút: Một đặc sản của Thanh Chương, Nghệ An
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...
Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi tôi.