Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mảng màu ký ức trong những giấc mơ

2018-07-09 01:19

Tác giả:


blogradio.vn - Sinh ra trên miền quê gió Lào cát trắng, tôi thấu hiểu thế nào là sự khắc nghiệt của hoàn cảnh sống, cũng thấu hiểu vì sao mà cha ông ngày xưa lại tạo ra những món ăn đậm chất dân dã nay đã trở thành đặc sản như món nhút, thứ chứa đựng cả tuổi thơ tôi. Tôi cũng hiểu ra vì sao người ta lại gọi món này là nhút. Từ ngày xửa ngày xưa, thời cơm còn phải độn với ngô với khoai để ăn qua bữa, thì muối đủ thứ lại như nhút để có thứ mà ăn là quá đủ rồi, ấy thế mà giờ đây nó đã thành đặc sản.

***

blog radio, Mảng màu ký ức trong những giấc mơ

Đã hơn 10 năm kể từ lần cuối tôi được ngửi thấy hương nhút(*) nội xào, thơm thật thơm, cồn cào cả ruột gan bầy cháu bé ti ti hãy còn ham chơi. Vậy mà ngày hôm ấy cũng là lần cuối nội tôi còn có thể nấu ăn. Bao nhiêu năm qua đi, nấm mồ của nội giờ đây đã xanh cỏ lắm rồi. Nhưng cái cảnh ngày xưa tôi đòi nội xào nhút cho ăn, sao tôi quên được...

Dù khi ấy tôi còn nhỏ lắm, còn dại lắm, cái dại mà bây giờ nghĩ đến chỉ biết rưng rưng nước mắt ao ước một lần trở lại. Kể từ đó, không hiểu sao mà mỗi lần nghe hương nhút thoang thoảng thôi tôi cũng nhớ nội đến lạ lùng. Và món nhút nghiễm nhiên trở thành món ăn ngon nhất trên đời mà tôi từng ăn.

Sinh ra trên miền quê gió Lào cát trắng, tôi thấu hiểu thế nào là sự khắc nghiệt của hoàn cảnh sống, cũng thấu hiểu vì sao mà cha ông ngày xưa lại tạo ra những món ăn đậm chất dân dã nay đã trở thành đặc sản như món nhút, thứ chứa đựng cả tuổi thơ tôi. Tôi cũng hiểu ra vì sao người ta lại gọi món này là nhút. Từ ngày xửa ngày xưa, thời cơm còn phải độn với ngô với khoai để ăn qua bữa, thì muối đủ thứ lại như nhút để có thứ mà ăn là quá đủ rồi, ấy thế mà giờ đây nó đã thành đặc sản.

Nội ra đi, có bóng mẹ thay nội vẫn cặm cụi cắt hoa chuối, măng chua, xơ mít, đâm từng củ riềng, củ sả, muối nên từng hũ nhút đỏ vàng, thơm lừng một góc bếp. Rồi cứ hằng trưa, lại có đứa bé vừa mới chạy lêu lổng khắp nơi không dám vào nhà vì sợ bị mắng, chỉ dám đứng nấp ở mép cửa, nhìn dáng mẹ nấu ăn, hít hà mùi nhút xào hành tăm kèm thịt mỡ, ôi sao ngửi thôi mà đã thấy ngon đến lạ!

blog radio, Mảng màu ký ức trong những giấc mơ

Đứa bé ấy rồi cũng lớn, cũng đã đi xa, cũng nhớ quê da diết mỗi khi trời trở gió. Những ngày mùa đông rét cắt da cắt thịt giữa nơi đất khách quê người, thật sự tôi không nhớ gì bằng dáng bà, dáng mẹ thân thương, nhớ đĩa nhút thơm phưng phức, ấm nóng tình thương, ăn với cơm mấy bát liền, còn ngon hơn cả mọi thứ sơn hào hải vị trên đời.

Nhớ cả những lúc có khách phương xa về chơi, món mà người dân quê tôi đưa ra đãi đầu tiên trên mâm cơm không phải thịt cá gì sất, mà chính là nhút. Nó không chỉ là đặc sản, mà còn mang cả hồn quê, cả một khung trời đầy kí ức của những đứa trẻ loi choi gói từng hũ nhút làm quà quê cho khách. Rồi cả những ngày bập bẹ tập tành nấu ăn, xào thịt mỡ cho thật khô rồi tao hành thật vàng, vắt từng nắm nhút cho vào chảo, xào đi xào lại cho ngấm rồi mới cho gia vị, nêm rất kĩ mà chả hiểu sao vẫn không ra được vị ngon khó tả như mẹ với bà nấu. Chao ôi, đó là cả một giấc mơ đến hết đời này tôi vẫn không quên được, giấc mơ mà mỗi lần nhắm mắt là lại được mỉm cười một cách thật hạnh phúc…

Những mảng kí ức xưa thi thoảng vẫn hiện hữu trong những giấc mơ tôi cố gắng sống lại. Và đúng là kí ức, nó có những mảng màu thật đẹp, có màu trắng trong của tuổi thơ, có màu xanh yên bình của quê hương, có màu hồng của hạnh phúc...

Nơi ấy tôi đã từng đi qua một tuổi thơ êm ả, êm ả...

© Trương Thị Thúy Hằng – blogradio.vn

Chú thích: (*) Nhút: Một đặc sản của Thanh Chương, Nghệ An

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn

Thích ứng với cô đơn

Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi

Mùa đót chổi

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Gió qua miền kí ức

Gió qua miền kí ức

Tuổi 18 đôi mươi Cùng những ngày vội vã Hôm nay mưa tầm tã Sao em buồn thế em?

back to top