Nhớ những ngày tuổi thơ bắt cá đồng làng
2018-05-17 01:20
Tác giả:
Năm nào cũng vậy, cứ bắt đầu mùa hè là bắt đầu mùa anh em tôi be bờ, tát cá. Từ nhà tôi nhìn ra, cánh đồng làng bát ngát suốt bốn mùa gió reo lúa hát, khi xanh ngắt, khi vàng ruộm. Nó được ngăn cách với làng bởi con đường đất ngoằn ngoèo như dải lụa sẫm trải dài, uốn lượn từ đầu làng vào tận cuối làng. Đó cũng là nơi mùa nối mùa neo đậu trong trái tim tôi cả một “kho” kỉ niệm. Để rồi, dù cuộc sống khi ấy có thiếu thốn đủ thứ nhưng chẳng khi nào tôi nghĩ rằng mình thua thiệt hay cảm thấy buồn chán. Trái lại, tôi xem đó là một niềm hạnh phúc, một miền kí ức diệu vợi, lí thú.
Đầu hè, nắng trời như đổ lửa. Thi thoảng mới có những cơn mưa rào bất chợt. Ruộng đồng bắt đầu khô cạn. Cá theo nước dồn về những khúc mương trũng. Chiều đến, anh em chúng tôi hí hửng lấy từ trên chái bếp xuống nào giỏ, nào gầu và cả cái rổ lớn bằng tre, trong tư thế nhấp nhổm, điệu cười híp mí với câu khẩu hiệu: Đi tát cá dưới đồng thôi!
Địa điểm anh em tôi chuẩn bị tát cá là một đoạn mương không lớn lắm. Mấy đám ruộng xung quanh cũng đã gặt xong, còn trơ lại gốc rạ nhèm nhẹp nước. Anh Cảnh, anh Xuân lội xuống hai đầu đoạn mương, hì hục móc đất bùn dọc bờ đắp chắn ngang lại. Thế rồi, mấy anh em thi nhau tát nước. Nước cạn dần. Bùn sền sệt. Cá, tôm thi nhau búng, quẫy. Cá lặn trong bùn. Cá trốn trong bụi cỏ sát bờ. Cá quẫy đuôi trốn khỏi những đôi tay diệu nghệ của anh em tôi nhưng đành chịu thua. Chỉ chờ có thế, tôi đưa tay chộp bắt.
Tôi bắt được con cá lóc đen thui mà tôi cho là to nhất kể từ ngày đi tát cá dưới đồng và giơ lên. Cái đuôi của nó quẫy đạp, giãy giụa làm mặt tôi vốn đã bám đầy bùn đất, lại càng lấm lem hơn nữa. Nhưng tôi sung sướng lắm vì bọn thằng Nhất, con Thanh cùng lớp với tôi, đứng trên bờ nhìn rồi hò reo sôi nổi với vẻ thèm thuồng.
Ngày xưa, cá đồng nhiều lắm, có lẽ vì môi trường sạch, không thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ như bây giờ. Có khi, trong xóm có ai đi tát mương là anh em chúng tôi cũng rủ nhau đi xem. Chúng tôi cầm sẵn cái rổ, cái thau hay cái giỏ bắt cua thường ngày của mẹ, đợi khi nào họ bắt xong là lội xuống hôi lại, cũng được bữa cá lộn xộn về kho khế hoặc nấu với nước cà muối trường. Bữa cơm gia đình vì thế thêm tiếng cười rộn rã, mang dư vị đồng quê. Nay mương này, mai mương khác, những ngày tát mương, lội ruộng bắt cá cứ thế nhiều hơn trong chiều dài tuổi thơ tôi.
Còn nhớ những ngày đầu đi bắt cá, có lần thọc tay vào lỗ, những tưởng bắt được chú lươn đồng, ai dè chẳng là con rắn nước. Tay giơ lên chưa kịp vội mừng thì hình ảnh con rắn nước ngọ nguậy, cuộn tròn đã hiện hình trước mặt khiến tôi đứng tim, khiếp vía, chạy một mạch về nhà. Rồi những trưa hè nắng nực, dù bị cấm cửa nhưng đợi bố thiu thiu ngủ, thế là anh em chúng tôi lại trốn ra đồng mò cá. Lần tìm đường đi của cá lóc, cá rô trong những ruộng lúa nước vừa rút hết, có khi anh em chúng tôi làm lúa nằm rạp cả xuống bùn. Có hôm bị bác bảo vệ tóm gọn cả lũ. Và thế là hôm đó kiểu gì ba anh em cũng bị “đỏ mông” với bố!
Trưởng thành, lập nghiệp xa nhà, dẫu bận rộn với biết bao công việc nhưng tôi vẫn thèm, nhớ cảm giác được rong ruổi khắp đồng làng bắt cá. Nghe tôi kể, cậu con trai lên 7 tuổi của tôi chưa gì đã háo hức sắng sít: Hè này về quê nội, bố cho con đi bắt cá dưới đồng với nghe bố! Xoa đầu, nhìn con, tôi như tìm thấy tuổi thơ năm nào…
© An Viên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.