Nhớ bông gòn ngày xưa
2019-11-29 01:18
Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Nội trồng và yêu hàng cây gòn rồi nội cũng mất vào một mùa bông gòn bung nở. Ngày nội mất, con về quê nhà, cảnh xưa vẫn vậy, chỉ có nội là không còn và bông gòn nay cũng không còn ai lấy nên cứ thoải mái tung bay.
***
Ngày nhỏ, cha mẹ đi làm, không người trông giữ nên con được về ở với nội nơi miền quê gần cuối trời cực Nam tổ quốc, xứ Bạc Liêu. Những ngày tháng tuổi thơ đó, không có cha mẹ cạnh bên nhưng vẫn nhẹ nhàng trôi qua thật đẹp với sự chăm sóc, yêu chiều của nội.
Con vẫn nhớ rõ rằng lúc ấy vườn nhà không rộng nhưng có rất nhiều cây ăn trái và đặc biệt là có một cái đìa con con với một hàng cây gòn cao vút, chắc khỏe ven bờ. Nghe nội nói là chính tay nội đã trồng những cây gòn ấy để khi chúng lớn lên có bông gòn, bông gòn trắng như mây và có thể lấy dồn gối được. Nghe thì nghe, con cười mà chưa hiểu được gì, chỉ mong sao cho cây mau lớn để coi bông gòn ra sao vì con tin là bông gòn đẹp lắm. Thậm chí con còn tính sẽ lấy bông gòn trải ra để đứng lên và tưởng tượng mình đang đứng trên mây. Tuổi nhỏ, con suy nghĩ thật đơn giản và ngộ nghĩnh!
Không phụ lòng nội, hàng gòn thật mau lớn với thân thẳng, cao, to lớn, cành lá xanh um, lực lưỡng. Con cứ nghĩ chúng chính là hàng quân danh dự đứng canh gác cho con và nội được yên bình, xanh mát và cứ mãi thích thú với suy nghĩ lí thú đó.
Rồi cũng đến năm có cây gòn bắt đầu trổ bông và kết trái. Cứ một cuống hoa trên cành lại đậu được một trái gòn nho nhỏ và cả cây cứ như một cái giá lớn để treo lủng lẳng những trái non suôn thẳng ấy. Lúc đầu, những trái gòn hình trụ dài có màu xanh rất ngọt, theo thời gian, sau 2-3 tháng, trái to lên, bắt đầu nâu thẫm lại dần dần. Nội nói với con là trái gòn đã già và chuẩn bị tới lúc bung nở bông gòn trắng xóa. Chính đấy là lúc con được cùng nội đi hái trái gòn về đập lấy bông và con đã háo hức biết bao trong những giờ phút đó.
Nội và con ra sau vườn, dùng tay, rồi dùng cây khều để lấy cho bằng hết những trái gòn nâu già vào trong những bao tải to bự mang theo. Có những trái đã bung nở, bông gòn đã bay ra lả tả, con cứ tưởng đã hư, bỏ qua không hái, nhưng nội vẫn lúi húi gom đủ cả. Nội nói có sao đâu, gòn nở thôi, có hư hại gì đâu. Thu gom xong, hai bà con lại khệ nệ kéo những cái bao to bự đầy trái gòn ấy vào hiên nhà, chuẩn bị đập lấy những mớ bông trắng nhẹ bẫng, xôm xốp. Nội thì dùng búa đập, con thì dùng tay gỡ bông, bỏ hột, chẳng mấy chốc mà sân đã đầy vỏ, bao đã đầy bông. Con bé vô tư là con ngày ấy, đầu tóc tay chân đầy bông mà vẫn tíu tít vui cười, con còn nói với nội là giờ bà cháu mình đang ở trên mây rồi, mình là tiên rồi. Nội chỉ cười, nụ cười hiền hậu và dịu dàng nhìn đứa cháu nhỏ thoải mái đùa nghịch với những bao bông gòn nhẹ bẫng đó. Nụ cười con, nét móm mém của nội, cứ lung linh, bay bay cùng với sợi bông tinh khôi trong ánh nắng chiều đầu hạ.
Bông gòn thu được, mềm mại, xôm xốp, thơm tho và nội đã lấy để dồn gối cho cả nhà. Cuộc sống thuở ấy còn nghèo khó, làm gì có gối hơi, gối ép…như bây giờ, nhà mình chỉ có những chiếc ruột gối may dồn bông gòn dân dã đó thôi. Đơn giản vậy, nhưng nằm thật êm, giúp con và nội thật ngon giấc mỗi đêm. Con đã lớn lên với những điều mộc mạc, bình dị như vậy, cũng như những hàng gòn ngày ngày thêm cao lớn. Cứ mỗi năm, hàng gòn lại trổ hoa và cho trái nhiều hơn, nội và con lại tìm bông gòn, lại dồn gối để thay cho lớp bông cũ, nói như nội là để cho thơm, cho sạch. Có những năm thu được nhiều lắm, dùng cho nhà không hết, nội lại đem tặng cho chòm xóm chung quanh vì bông gòn nhà ai cũng thích. Cứ nghĩ đến chuyện nhiều người cũng sẽ được gối đầu êm ái như mình, con thấy thật vui và khoái chí. Niềm hạnh phúc ngày xưa ở mỗi màu gòn sao mà đơn giản và thiện lành đến thế!
Theo thời gian, con lớn lên, đến năm học cấp hai thì con trở về nhà với cha mẹ và hàng gòn đã ngày một lực lưỡng, chi chít trái mỗi độ hè về. Từ đó, bận rộn học hành, con không còn dịp để về quê hái gòn cùng nội mỗi lúc mùa hạ bước sang nữa. Con cũng đã có nhiều chủng loại gối để chọn lựa và sử dụng, nhưng thật sự với con không có cái gối nào êm và thoải mái như những cái gối dồn ruột gòn ngày xưa ấy. Cứ mỗi lần nằm xuống gối, con lại nghĩ về nội và những mùa bông gòn đã xa…
Nội trồng và yêu hàng cây gòn rồi nội cũng mất vào một mùa bông gòn bung nở. Ngày nội mất, con về quê nhà, cảnh xưa vẫn vậy, chỉ có nội là không còn và bông gòn nay cũng không còn ai lấy nên cứ thoải mái tung bay. Bông gòn cứ lả tả bay đầy trời như nhớ thương, như vương vấn dáng người lom khom trong hàng gòn những năm tháng cũ…
Chiều nay, một ngày mùa hạ nhớ thương, con về giỗ nội, nhìn hàng gòn giờ đã cao vút, lực lưỡng đứng ven đìa, khẳng khiu cành lá với những sợi bông trắng tinh bay đầy trời, lòng con lại lâng lâng nối buồn vắng nội và nỗi nhớ cồn cào một mùa bông gòn ngày xưa…
© Khánh An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Quê hương trong tôi bình yên đến lạ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.