Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người mang tiếng hát cho đời

2023-04-12 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Anh, một người thầy đứng trên bục cao nhất của ngôi trường, không từ nan bất cứ công việc nào thuộc về trường.

***

Cơn mưa tối qua làm con đường sáng nay ướt sũng, cô phải đi dò dẫm từng bước một như cứ sợ bùn đất văng lên áo quần, thiệt là khổ, sao cả tuần nay mưa hoài không chịu dứt.

Cô đứng trước dãy hành lang của các phòng học, tất cả đã lặng ngắt rồi, tất cả đã rời đi, ai có thể biết được nơi đây mới ngày hôm qua còn rộn ràng bao tiếng cười tiếng nói, cô lặng lẽ một mình đi dọc suốt khắp lớp học, đây là nơi ngày trước đã diễn ra biết bao cuộc họp biết bao sự kiện lớn nhỏ của trường, một ngôi trường chưa hoàn thiện về tất cả mọi mặt, cứ vừa nhich dần từng bước một, với tất cả sức lực và khả năng của mình, cố vươn lên tầm cao.

Cô ngồi xuống cái ghế đá chổng chơ trước mặt, bàng hoàng nhận ra lòng cô đang tràn ngập bóng hình anh.

Anh đến đây sau cô một thời gian, là khoảng mấy năm, lúc đó trường đang vô cùng khó khăn về mọi mặt, anh xuất hiện như mang đến cho mọi người một niềm vui bất tận, còn cô, cô đứng từ xa nhìn anh, không hiểu sao trong cô bừng lên một hy vọng thật lớn, lúc đó suy nghĩ thật lớn này chiếm hết khối óc cô.

Anh về chắc chắc sẽ có trường mới sẽ được xây.

Cô chào anh, làm việc cùng anh trong các buổi họp, trong những buổi sinh hoạt chung của toàn trường, cô gọi anh là thầy, mà cho đến tận giờ phút này, và mãi mãi về sau, anh là người thầy đầu tiên và duy nhất, người mà cô gọi là thầy với tất cả sự kính trọng, niềm yêu mến, là người thầy chưa hề dạy cô bất cứ buổi học nào.

Giờ đây, cô nhận ra, trong sự kính trọng và niềm yêu mến ấy dành riêng cho anh, đã có rất nhiều lần có sự lo âu, đã có rất nhiều lần, có sự quặn lòng, vì cô biết công việc của anh là ở nhiều nơi, anh lo toan trăm nghìn mối, anh bay đi bay lại giữa các nơi, nhưng trên hết, anh dành trọn trái tim và tấm lòng cho trường. Cô nhìn thấy ở anh một niềm hạnh phúc vì được làm việc ở nơi đây, điều đó làm cô thấy ấm lòng.

Anh đến trường, gieo cho mọi người biết bao niềm hy vọng, còn riêng anh, anh biết anh phải dấn thân vào một con đường mới, đầy những khó khăn, một doanh nhân khá nổi tiếng như anh chưa từng chạm đến giáo dục. Cô nhìn anh ngày đó và nghĩ rằng, ở đâu có khó khăn là anh bước tới, ở đâu có sóng gió là anh có mặt, với muôn nỗi truân chuyên mà mãi sau này, khi trường mới đã được xây xong, mọi người có hiểu ra được ngôi trường đã thấm của anh biết bao mồ hôi công sức, là tâm huyết một đời gần như anh gởi trọn vào đó.

Cô chỉ là một nhân viên bình thường của trường, không tham gia không có mặt trong bất cứ một buổi họp lãnh đạo nào, nhưng cô hiểu giai đoạn trầm kha nhất là thời gian để có giấy phép xây trường, anh đã bôn ba đã vất vả đã chờ đợi ra sao, anh giống như ngày nam đêm bắc, tất bật cho đến khi trường được xây.

Cô làm việc ở đó, là một nhân viên trong bao năm, chứng kiến bao đổi thay thăng trầm của ngôi trường, nhưng cô chỉ thật sự vỡ òa khi đứng trước ngôi trường mới đã xây xong. Cô ngồi dự buổi lễ đầu tiên trong mùi sơn mùi gỗ mới mà lòng cô nao nao hạnh phúc.

Anh là người điều hành công việc của trường, và còn tham gia giảng dạy, một người thầy mà chỉ cần các em sinh viên nhìn thấy sẽ cảm nhận được nguồn cảm xúc anh muốn mang đến, chỉ cần nhìn anh đứng trên bục giảng, các em sinh viên sẽ thấu cảm được ngọn lữa của lòng nhiệt tình anh luôn truyền đến cho người học người nghe một nguồn cảm hứng.

Cô đã nghe sinh viên nói nhiều về anh ngày ấy, nên cô gọi anh là một người thầy biết truyền cảm hứng.

Anh về trường giữa lúc ngổn ngang mọi việc, và nhất là một không khí ảm đạm đang bao trùm lên mọi người, anh xốc tất cả dậy, vực dậy tinh thần của mọi người, và xắn tay áo lên.

Cô không thể nói hết được những đoạn đường gian nan anh đã qua, cùng với trường, cùng với mọi người ở nơi đó, ngay cả khi cô gọi anh là anh, vì cô đã rời xa công việc với một lý do riêng, cô muốn có chút gì đó được thân thiết một chút, cô muốn có chút gì đó được gần gũi một chút, vì trong bao năm, khoảng cách giữa anh và cô luôn là quá xa, ngay cả khi cùng trong công việc chung, bộn bề và nóng bỏng, của những ngày tháng cao điểm nhất của công việc.

Cô đã chạy về nơi cũ trước, để nhìn lại lần nữa, dường như cô muốn gom hết vào lòng, gói hết vào lòng tất cả những gì thân thương nhất, dấu yêu nhất và cũng trăn trở nhất của nơi đó. Tất cả, cô đi qua tất cả, không sót bất cứ một căn phòng hay lớp học nào, cảm nhận trong cô cứ mỗi lúc một lớn lên, là anh đang đứng ở cuối phòng, là anh đang ngồi nơi đây, chăm chú nghe ý kiến của mọi người, là anh đang cùng mọi người quét sân, anh đang tưới cây cho sân trường, và là anh đang ngồi nơi đây, trong những giờ cơm trưa đầm ấm với mọi người.

Tất cả của ngày ấy đều phải công nhận như thế, rằng bóng hình anh đã in dấu đã phủ kín tất cả các ngóc ngách của ngôi trường, và chắc không chỉ riêng cô biết điều này và đồng ý điều này, anh đã truyền đến các thế hệ sinh viên ở đó, dù chỉ là ngắn ngủi, dù chỉ là trong những tháng ngày không quá dài, một nguồn cảm hứng thật lớn.

Cô nhớ hoài lời một cô giáo đã rất lớn tuổi, cô ấy nói thế này:

Mỗi lần anh xuất hiện, là cả trường bừng sáng, mỗi lần anh có mặt, là niềm vui niềm cảm hứng được lan tỏa đến tận cùng trong mỗi trái tim của mỗi người.

Anh đến, là công việc chung lại tấp nập lại hứng khởi hẳn lên, và cô luôn nhìn thấy gương mặt của tất cả đều nở nụ cười tươi, không thể lấy gì để so sánh, không thể lấy gì để đong đếm được, vậy đó không gọi là thành công của anh thì gọi là gì?

Một thành công không có tên gọi, một thành công thật đơn giản có sức lan tỏa lớn nhất đến từng con người trong trường, đến từng sinh viên trong trường.

Cô tin là ngày ấy, hôm nay và cả dài lâu trong tương lai, những bài học anh dạy, những lời anh nói, sẽ theo tất cả trong suốt cuộc đời, những ai được học, được làm việc chung cùng anh.

Anh, người thầy của cô.

Mai này có gặp lại, cô vẫn sẽ cúi đầu chào anh một tiếng thưa thầy, như bao ngày đã qua, vẫn sẽ thích nhìn trực diện vào đôi mắt luôn lấp lánh niềm tin đó, mà đã đôi lần, cô đọc thấy một sự mỏi mệt, cô đọc thấy hằn lên trong nỗi lòng anh một niềm mong mỏi, một niềm trăn trở cho bao dự định bao ước mơ anh muốn dành hết cho trường.

Cô chạy qua ngôi trường mới với lời cảm ơn thật nặng được gởi lại nơi cũ, tôi đi đây, tôi đã có trường mới rồi, tôi sẽ tiếp tục làm việc ở đó, nhưng tôi không quên bạn đâu. Bạn thấy không, sáng nay chỉ mỗi mình tôi lang thang khắp chốn này, chỉ mỗi mình tôi bên bạn, và những dòng hồi ức miên man về anh, người thầy mà tôi luôn gọi một tiếng thầy không chỉ với lòng kính trọng mà còn cả lòng biết ơn, vì có anh, vì có thầy, chúng tôi đã có trường mới, chúng tôi đã có những nguồn cảm hứng quý báu.

Cô không biết với mọi người sẽ là gì, nguồn cảm hứng mà anh đã trao đến, nguồn cảm hứng mà anh đã tạo ra, còn với cô, nguồn cảm hứng ấy đã biến thành động lực, đã biến thành sức mạnh, không chỉ là trong công việc, mà còn trong đời sống riêng tư của cô.

Nếu như anh biết được, tiếng hát đã ngân lên trong cô và ngân lên trong lòng các em sinh viên như nào. Công việc của cô là được tiếp xúc được trò chuyện nhiều với sinh viên trong suốt quãng thời gian có anh nên cô biết rõ.

Cô không thuộc bài hát, cô chỉ nhớ vài câu và mỗi khi hát lên cô thấy như anh đang trong đó:

 

“Bạn đời ơi, ta hiến dâng ngọn lữa cháy này

Cho cuộc sống yêu con người, cho cuộc sống thêm mỗi ngày mỗi tươi thắm hơn.”

 

Cô xa trường, cô buộc phải rời xa trường, trước anh, chắc khoảng một năm, cô đã gởi lại đó cả tấm lòng mình, những gì còn dang dở mong anh và mọi người làm tiếp, những gì chưa vẹn tròn mong anh và mọi người cùng tiếp tục đứng lên, tiếp tục xây cho ước mơ ngày nào.

Cô chắc anh còn nhớ, anh sẽ còn nhớ tiếng chào thầy và xưng tôi của cô, mà trong bao lần gặp anh, trong rất nhiều những cuộc gặp mặt chung của toàn trường, cô muốn nói cùng anh rất nhiều, cả những ước mơ, cả những day dứt, cả những nỗi niềm, giữa những lo lắng những thành công và chưa thành công của công việc chung, rồi cũng như bao lần, cô lại im lặng lắng nghe mọi người, lắng nghe anh, cô lại im lặng nuốt hết vào lòng, ghi nhớ, rồi viết ra, rồi tự học tự làm theo những điều liên quan đến công việc của cô. Cô biết rằng, để có những buổi sáng đẹp trời đón chào những thế hệ tân sinh viên, thì anh đã thức thâu đêm để tư vấn để trả lời những thắc mắc của các em. Anh, một người thầy đứng trên bục cao nhất của ngôi trường, không từ nan bất cứ công việc nào thuộc về trường.

Cô gọi anh là anh cũng có lý do, vì anh luôn thầm lặng đứng sau công việc của cô, công việc của cô có dễ dàng hơn, thuận lợi hơn vì có anh hỗ trợ âm thầm bên cạnh. Nói một cách khác, không phải chỉ riêng cô, mà là trong tất cả những công việc của trường, dù lớn nhất hay nhỏ nhất, đều có bóng dáng và tên của anh.

Cô không khen ngợi hay quá lời về anh, cô càng không tung hô hay vẫy chào anh, cô chỉ biết anh là rất thật của tất cả những điều đó, tên anh xứng đáng được lưu giữ mãi trong ngôi trường.

Hôm nay, giáo dục đang từng ngày đổi mới đang từng ngày phát triển, giáo dục là sự kết nối chặt chẽ nhất quan trọng nhất với những lĩnh vực khác của đất nước, trong đó có hai lĩnh vực cực kỳ quan trọng là chính trị và kinh tế, thì những thế hệ sinh viên, những thế hệ trẻ những tương lai hy vọng của đất nước càng mong được học tập mọi điều từ thực tế cuộc sống, những kinh nghiệm và những trải nghiệm dạn dày, mà những người như anh sẽ mang đến cho các em.

Cô vừa kết thúc một quãng đường nhiều gian nan, lời khuyên dành cho cô là phải nghỉ ngơi hợp lý, giữ tinh thần ổn định và thoải mái, còn cô lại thấy được làm việc như này là cô thấy thoải mái nhất, nhưng họ là những bậc tiền bối dạn dày trong chuyên môn, nên cô thấy phải vâng lời.

Một tí xíu nữa về anh.

Hãy mang trái tim ấm áp chân thành và ngọn lửa của sự nhiệt tình, nguồn cảm hứng mênh mang trong anh, để truyền đi và nhân rộng, cho dù anh có đang làm bất cứ công việc nào. Hãy làm thay luôn phần cô, vì anh đã biết vì sao cô dừng lại.

Năm nay, và nhiều năm sau nữa, không ai biết trước được cuộc sống sẽ còn có những khó khăn gì, nhưng cuộc sống luôn cần tiếng hát, và anh là như thế, người luôn mang tiếng hát cho đời.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trả anh về với yêu thương ấy | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top