***
Nhìn ngắm bầu trời huyền ảo về đêm, và chỉ có thể giới hạn bên trong những câu chuyện của chính bản thân mỗi người. Và những câu chuyện đó, lại kết nối mãnh liệt với nhau, chính là nhờ vào ý nghĩ và kỷ niệm về nhau. Chẳng phải khi chúng ta cô độc bên trong chính thế giới của bản thân mình, điều duy nhất giúp chúng ta có thể cảm thấy mình không bị lạc lõng, chính là việc thả mình tự tại để cho suy nghĩ tự tìm về với những kỷ niệm vốn đã được cất giữ thật sâu bên trong tiềm thức của bản thân?
Thật khó có ai có thể trở nên ái ngại về việc xoa dịu đi sự mệt mỏi, căng thẳng của đời thường bằng nụ cười mỉm, hoặc một tràng cười vui vẻ khi mà vô số điều tuyệt vời của những giai đoạn khác nhau của một cuộc đời như thể một bộ phim đang quay chậm, nhẹ nhàng lướt qua, sắc nét, và tràn đầy sự yêu thương, trân quý. Và đâu chỉ một vài lần, mà là rất, rất nhiều khoảnh khắc như thế nữa, sẽ luôn luôn hiện diện bên trong tâm trí của con người. Ý thức và sự nhận thức của chúng ta cũng thật sự tuyệt vời mà.
Làm sao có thể bỏ lỡ đi những câu chuyện xảy ra xung quanh chúng ta, và với chính chúng ta được, khi mà đôi mắt thì luôn luôn ghi nhận lại không gian, còn não bộ thì bằng rất nhiều cấp độ khác nhau, tiến hành thu thập, phân tích, hiểu rõ, đánh giá và cảm nhận mùi vị của cuộc sống không ngừng nghỉ này. Làm sao có thể ép buộc một cá thể ngừng đi sự tò mò, khám phá và nhu cầu cần được trải nghiệm cuộc sống một cách chân thật và tuyệt vời nhất với chính bản thân họ?
Dừng lại và chấp nhận sự lặng lẽ cũng là sự kết thúc của chính cá thể đó. Không được nâng cấp, không được cập nhật, không được bung mình ra để mà hòa vào dòng chảy bất biến của vũ trụ này, đó thật sự là một kết cục tràn đầy sự đau thương. Không ám thị tâm lý, lại càng không gượng ép trong những vấn đề như thế này đâu. Đó là bởi vì, trong thực tế thì làm gì có một cái thước đo cụ thể nào để mà ước lượng được quãng đường của tuổi trẻ là bao nhiêu.
Nó không thể chỉ bắt đầu từ khi vừa đủ tuổi ý thức cho đến khi đã bình ổn vấn đề gia đình được. Trưởng thành lên, yêu lấy một người, cưới họ, có con với họ và bắt đầu đấu tranh với những vấn đề thiết thực của đời sống, phải chăng khi đó sự trải nghiệm của một cá nhân đã được quy định là đến hồi kết?
Liệu rằng vũ trụ của mỗi con người chỉ được gói gọn trong một giai đoạn, mà giai đoạn này sức khỏe, sự đam mê, lòng nhiệt huyết bên trong mỗi cá thể vẫn còn phát triển vô cùng mạnh mẽ? Thật sự phải thừa nhận rằng, đúng là cái giai đoạn khởi đầu đó, là giai đoạn mà ngọn lửa bên trong mỗi con người bùng cháy vô cùng dữ dội. Niềm khao khát được lao vào cuộc sống để mà sống một giai đoạn vô cùng kỳ diệu ấy có thể nói là vô cùng ý nghĩa của một đời, rõ ràng, rất đáng để trải nghiệm bằng tất cả tâm can của bản thân. Và tất cả chúng ta cũng nên có những trải nghiệm phù hợp nhất với chính mình bên trong giai đoạn đầu đời và bỡ ngỡ ấy, có thể không? Có chứ. Nên chứ. Quyết liệt sống cho bản thân mình chứ, đúng không nào?
Những điều tốt đẹp nào có thể trải nghiệm được trong khả năng của chúng ta, thì cứ vậy mà vui vẻ xông pha về phía trước. Giai đoạn mãnh liệt nhất, nóng hổi và bừng cháy nhất, bỏ lỡ nó đi thì vô cùng tiếc nuối và cái khoảng “lặng lẽ” kia sẽ chiếm hết ký ức của cá thể đó khi mà họ trôi về những tháng ngày cuối cùng của đời người. Đó, một giai đoạn vô cùng quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả, không phải là toàn diện. Nó chỉ là một giai đoạn, dù là vô cùng quan trọng, cần thiết, nhưng, chỉ là một giai đoạn.
Đó chỉ là một giai đoạn nhỏ của cả một chuyến hành trình mang tên “tuổi trẻ”, chuyến đi này kéo dài trong nhiều năm liền, khoảng tầm từ 18 tuổi cho đến 30 tuổi, và con số chỉ là mặc định, quãng đường có thể trở nên dài ngắn khác nhau, hình thái biến đổi khác nhau, tùy vào cá nhân cụ thể. Một chuyến hành trình vô cùng bùng cháy, nó cực kỳ quan trọng với bất kỳ người trẻ nào, nó khiến họ trải nghiệm vô vàn những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhận ra nhiều ý nghĩa của cuộc sống gói gọn trong hệ tư tưởng của mỗi người, là nền tảng để họ vững bước tiến vào giai đoạn kế tiếp của chuyến hành trình của mỗi người.
Tuổi trẻ là mãi mãi, là quá khứ, là tương lai, và cũng chính là lúc các bạn đang ngồi đọc những dòng chữ này (nếu tôi có được niềm vinh hạnh ấy). Sau 30 tuổi sẽ là gì sao? Thì vẫn sẽ là tuổi trẻ mà bạn, chỉ là bạn vừa mới kết thúc một chuyến đi kéo dài, dừng lại tại một trạm dừng nghỉ và chờ đợi chuyến đi kế tiếp mang dáng dấp của sự trải nghiệm thôi. Đã lên tàu và tiếp tục đi, tức là bạn sẽ còn tiếp tục trải nghiệm, tiếp tục va vấp, tiếp tục trải qua vô vàn những hình thái cảm xúc khác nhau, tiếp tục nhận thức được vấn đề theo những lối đi khác nhau, và tuổi trẻ thì chẳng phân biệt đối xử với bất kỳ một ai đâu bạn à.
Nó vẫn sẽ khoác lấy vai bạn và rủ bạn ra ngoài khu phố Bùi Viện vào thứ sáu cuối tuần kể cả khi bạn đang tạm dừng chân ở con số 50 năm của cuộc đời, với một số tài khoản tiết kiệm, một người vợ đảm đang, ba người con đã đi làm và học đai học, và đã làm bạn với bệnh thấp khớp kinh niên một thời gian rất dài. Không quan trọng đối với góc nhìn của tôi, bạn ạ. Tuổi trẻ nó không biết làm toán đâu. Cứ còn nhiệt huyết, cứ còn sự ham muốn trải nghiệm cuộc chơi thì nó vẫn sẽ còn ôm vai bá cổ bạn một thời gian rất dài.
Nếu mà cảm thấy không thể bắt nhịp với tuổi trẻ được nữa, chấp nhận quay trở nên yên ổn bên trong “khoảng lặng”, thì cũng không sao cả, tuổi trẻ sẽ hôn nhẹ lên má của bạn, chúc bạn một giấc ngủ ngon vì bạn xứng đáng với những gì mình đã trải qua, và tạm biệt bạn. Chỉ tạm biệt thôi. Và sẽ quay trở lại khi nào mà bạn đã sẵn sàng tiếp tục mở cửa đón nhận nó quay trở về với tâm thức của mình.
Tuổi trẻ cứ vậy, hiện hữu xung quanh mọi ngõ ngách của cuộc sống, luôn vui vẻ sẵn sàng đến với bất kỳ một ai không còn bị giới hạn bởi những con số mặc định và khô khan nữa. Cái lúc mà bản thân bạn không còn để tâm đến việc phải sống làm sao cho xứng đáng với giai đoạn đầu của cuộc chơi của chính mình, là khi mà bạn đã sẵn sàng cho những điều tuyệt vời sẽ còn diễn ra trong cuộc sống của bạn nhiều lần nữa.
Nếu mà chỉ muốn cháy hết mình vì một giai đoạn mà bạn trẻ, đẹp, có sự ngông cuồng ấn chứa bên trong, và vô tư vô lo vô nghĩ, thì khi kết thúc nó, lấy đâu ra ý chí và nghị lực, để mà đi tiếp đến hơn hai phần ba quãng đường còn lại đây? Chỉ trải qua một phần ba giai đoạn của cả chuyến hành trình “tuổi trẻ” mà đã nghĩ là “tuổi trẻ” có lẽ chỉ tồn tại ở giai đoạn tuyệt vời đầu đời ấy, có chăng, cũng là đang tự mình giới hạn chính bản thân mình bằng sự tự ám thị, bằng nỗi sợ bao trùm, và vô tình tự cầm tù tâm thức của bản thân.
Và tuổi trẻ của mỗi cá nhân, lại là những hình thái được thể hiện vô cùng khác biệt nhau. Không một ai giống một ai cả. Khác hoàn toàn. Trải nghiệm đó là của bạn, và chỉ là của riêng bạn mà thôi. Nó đem lại cho bạn những bài học, mà từ những bài học đó, lại có thể định hình và hoàn thiện được chính bản thân bạn, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, và mỗi giây trôi qua. Không một ai có quyền gói gọn tâm trí của bạn cả, dù cho họ có là một phần quan trọng tạo nên được con người bạn ngày hôm nay. Họ sẽ chỉ là những bài học trong cuộc sống dành cho bạn, còn cái cách mà ý thức hệ của bạn sàng lọc và đúc rút nó như thế nào, chính là tùy thuộc vào một vũ trụ thu nhỏ, chính là cá thể, là con người của bản thân bạn.
Tuổi trẻ thì vẫn luôn luôn hiện hữu xung quanh bạn, bạn tôi à. Nó vẫn không bao giờ rời bỏ bạn mà đi đâu, chỉ có bạn đôi khi vì cuộc sống có quá nhiều thứ mâu thuẫn khiến cho bạn lầm tưởng rằng, bản thân bạn đã tự kết thúc cuộc đời của mình bằng thực tại.
Lại càng không có khái niệm gọi là “đánh mất tuổi trẻ”.
Không nên có suy nghĩ đó.
Có rất nhiều cuộc đời khắc nghiệt bạn tôi ơi, cuộc sống vùi dập họ, đem đến cho họ những thử thách, những trái ngang, và có những người mà những gì họ trải qua tưởng chừng như đánh gục họ. Vậy mà trái ngược lại đấy. Ngọn lửa thiêu đốt bên trong họ đã bừng cháy lên vô cùng dữ dội vào cái thời điểm họ đã hoàn toàn gục ngã, nó đem lại cho họ sự mạnh mẽ đúng thời điểm để họ có thể vượt qua những thử thách cam go của cuộc sống đem lại. Có những kiểu tuổi trẻ như vậy đấy, bạn tôi ạ. Không mộng mơ hão huyền, không có tình yêu tuổi mới lớn, không được sự yêu thương của gia đình. Xung quanh họ đều là nỗi khổ cực, sự mất mát. Vậy mà họ kiên cường, cứng cáp như sắt thép, cuộc đời bảo gục đi, họ không gục, và vẫn đi một chuyến hành trình thật dài, đến điểm kết thúc cuối cùng, dừng lại viên mãn.
Đó chỉ là một trong những hình thái của tuổi trẻ bao la, còn bao nhiêu hình thái đa dạng, phong phú, nhiều sắc thái mà bản thân một người trẻ chúng ta có thể trải nghiệm được khi mà vẫn còn gói gọn chỉ trong một giai đoạn, mãi luyến tiếc, và không chịu mỉm cười vui vẻ bước đến giai đoạn tiếp xúc, với hàng vạn cảm xúc phức tạp và đa chiều hơn?
Tuổi trẻ mà bạn tôi.
Nó muôn hình vạn trạng, muôn màu muôn vẻ, đa dạng, phong phú vô cùng.
Dù cho bạn là ai, tôi chúc bạn mãn nguyện với chuyến hành trình của chính bản thân mình.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn