Người bạn cuối cấp
2024-08-12 19:45
Tác giả:
Tú Trinh
blogradio.vn - Ngồi nhìn qua chiếc cửa sổ trong suốt trông ra phố tấp nập xe đi ngang, nghe bài nhạc “Thanh xuân” do chiếc radio của quán phát ra, tôi nghĩ về người bạn của mình, nghĩ về những lời nói mình muốn nói với bạn khi gặp, hay chỉ tưởng tượng ra. Lòng tôi rối bời, cảm tưởng một tương lai tốt đẹp...
***
Cuối cấp rồi ấy sao? Tôi đã là học sinh lớp 12, đứng trước ngưỡng cửa phải trưởng thành. Ngày ngày khi ra về, nhìn cây phượng rực đỏ một chân trời cùng với ánh vàng hoe của buổi chiều tàn, tạo nên một cảnh tượng huy hoàng chói lóa khiến người ta phải suýt xoa thổn thức. Ấy thế, nhìn cảnh tượng ấy, lòng tôi dâng lên một nổi buồn man mác. Bởi, tôi tiếc, tiếc cái cảm giác khi còn là học sinh, được mặc trong tà áo dài trắng tinh khôi. Và hơn thế, tôi tiếc khi không còn được gặp cậu.
Cậu, một bạn học cùng lớp với tôi. Cậu tên Bình. Bình mang đôi vai rộng của một con người đam mê thể thao. Không những thế, cậu còn rất gIỏi toán. Bình nằm trong đội tuyển học sinh giỏi của trường. Tôi ngưỡng mộ cậu lắm. Suốt 3 năm cấp 3, nhiều lần muốn ngỏ lời nói chuyện với cậu. Nhưng tôi không đủ cam đảm. Có lẽ, cảm giác tự ti vì thấy mình không bằng cậu, điều đó cứ bao trùm lấy tôi như muốn nuốt tôi vào trong.
Nhưng rồi... Khi nhìn cậu bên khung cửa sỏ cắm cúi giải toán, từng tia nắng của buổi hoàng hôn chói qua mái tóc vuốt ngược, bên kia là một mảng vàng rực của trời đất về chiều, tôi lại nghĩ: “Tôi thấy tiếc vì sắp không gặp thấy cậu. Nhưng nếu không bắt chuyện với cậu, tôi lại tiếc nhiều hơn thế!”? Rồi tôi lấy hết mọi can đảm, add facebook cậu. Ôi cảm giác được cậu chấp nhận đòng ý kết bạn, tôi đã nhảy cẫng lên.
Tôi bắt đầu gửi tin nhắn đầu tiên “Hi” . Đầu dây bên kia lại đáp trả “ Hi”. Cứ thế, sự vui mừng khiến tôi muốn nhắn tin với cậu lâu hơn, nhiều hơn. Trước đây, tôi nghĩ cậu sẽ ít nói, ít chia sẻ. Nhưng không, giữa chúng tôi thường có nhiều cuộc trò chuyện đến đêm khuya, những cuộc trò chuyện xoay quanh quan điểm sống, sở thích, hay chỉ đơn giản là hỉ thăm đối phương đang làm gì.
Rồi khoảng nửa tuần sau, kì thi cuối kì đã đến, sự tư ti có lẽ khiến tôi phải thể hiện ra ngoài sự dốt về toán. Dường như, cậu thấy được chính tôi. Chúng tôi làm bài tập cùng nhau, Bình giảng những bài toán khó nhằn cho tôi nghe. Cả hai chúng tôi cổ vũ động viên tinh thần nhau để mang đến một kết quả tốt hơn cho kì thi này. "Mai thi tốt nhé”, cậu gửi dòng tin nhắn trước lúc thi.
Không phụ sự mong chờ, kì thi ấy tôi được 9 điểm toán. Tôi vui lắm, nhận được điểm tôi rối rít khoe với cậu, ngỡ như một đứa học sinh cậu ấy kèm cặp bấy nay đã làm được nhiệm vụ. Để trả công cho người thầy này, tôi mời cậu một chầu trà sữa ra trò. “Hẹn cậu tại quán Happy lúc 5h30 chiều nhéee!!”
Như đúng hẹn, tôi đến quán trước. Ngồi nhìn qua chiếc cửa sổ trong suốt trông ra phố tấp nập xe đi ngang, nghe bài nhạc “Thanh xuân” do chiếc radio của quán phát ra, tôi nghĩ về người bạn của mình, nghĩ về những lời nói mình muốn nói với bạn khi gặp, hay chỉ tưởng tượng ra. Lòng tôi rối bời, cảm tưởng một tương lai tốt đẹp... Bất chợt có đôi tay vỗ vào vai tôi. À, thì ra Bình đã tới:
- Cậu nghĩ gì mà xa xăm lắm thế?! - Bình cười tôi.
- Có gì đâu, nghĩ mấy thứ linh tinh ấy mà. Cậu uống gì, cậu gọi đi.
Bình uống một ly trà atiso đào, mát lạnh cho ngày nắng.
Tôi chống cằm, nhìn Bình rồi cười nói:
- Cảm ơn thầy Bình trong thời gian qua đã chiếu cố em học sinh này nha, chầu hôm nay tớ sẽ khao cậu!
- Trời, tưởng chuyện gì to tát, giúp đỡ bạn học là điều tớ nên làm mà. Đừng khách sáo với tớ như thế chứ. - Bình cười, đôi mắt tít cả lên, kèm theo cái gãi đầu gượng của cậu.
Hai chúng tôi cười phá lên, tôi nhìn cậu, nghĩ: “Con người này, dễ thương thật.”
- À, tớ mang cho cậu cái này. - vừa nói, Bình vừa lấy trong cặp ra một chiếc hộp. Một chiếc bánh bông lan trứng muối.
Tôi xoe mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên:
- Cậu mang cho tớ ư?
- Ừa, cậu ăn đi, xem vừa ăn với khẩu vị cậu không. Bảo đảm với cậu, một trăm phần trăm tớ tự làm. – Bình đưa muỗng cho tôi vừa cười vừa nói.
Tôi ăn một miếng.
- Ưm. Ngon lắm. Cậu khéo tay thật. Ai có phúc lắm mới cươi cậu. - miệng tôi bất chợt buông ra.
- Hì, cậu khen là tớ vui rồi.
Tôi không ngờ, cậu không chỉ học giỏi, thể thao giỏi, mà chẳng những còn khéo tay. Nghĩ lại mình, không từ nào sánh nổi. Nhưng từ khi làm bạn với cậu, hiểu cậu một chút, tôi lại không còn cảm giác tự ti của ngày xưa nữa. Bây giờ, tôi nhìn cậu với đôi mắt ngưỡng mộ.
Nhưng rồi vui vẻ chưa được bao lâu. Cậu thông báo với tôi:
- Trinh này, tớ không học ở Sài Gòn, tớ định ra Hà Nội học. Ra ngoải, tớ học trường chung với anh tớ. - mặt cạu buồn rõ nét.
- Sao chứ? Thật ư? – tôi như không tin vào tai mình.
- Thật đó. Tớ cũng không muốn sống xa quê như thế. Sài Gòn đã xa rồi. Nay nhà tớ lại định hướng tớ học ở Hà Nội còn xa hơn. Hơn nữa, cũng không về thường xuyên được. Tớ buồn lắm. – Bình cúi đầu xuống, nói với tôi.
Tôi bình tĩnh, an ủi cậu dẫu tôi cũng đang rất buồn:
- Không sao. Không về thường xuyên thì mình cũng có thể gọi video call được mà. Tớ tin cậu sẽ quên cảm giác ấy rồi sống tốt ở nơi đó thôi mà. Tớ tin cậu làm được. – tôi vỗ về đôi vai cậu.
- Nhưng còn cậu, cậu có buồn khi tôi đi không?
Bình hỏi khién tôi bất giác ngây người. Giọng ấp úng nói với cậu.
- Ừa thì cũng đôi chút, một người bạn chung lớp gần 3 năm sắp phải xa quê, mỗi người mỗi chân trời mới, làm sao không buồn được. – tôi cố mỉm cười, bởi tôi không muốn khóc trước mặt cậu.
Tôi thật sự hối tiéc rồi. Hối tiếc vì mình không bắt chuyện với cậu sớm hơn nữa.
- Ừa, vậy tớ cũng yẻn tâm rồi. À, chuyện này cậu đừng nói ai nhé. Tớ chỉ nói với cậu thôi.
Tôi gật đầu. Bình nói tiếp:
- Trinh nè. Sau này, Nếu không gặp thường xuyên hãy gọi cho nhau nhé. Tớ sẵn sàng nghe cuộc gọi từ câu. Khi nào tớ về, tớ sẽ làm nhiều loại bánh ngon cho cậu. Cậu đợi tớ nhé?
- Trời, cậu đi học mà tớ tưởng đi đâu không ấy. Được rồi tớ đợi cậu, được chưa.
Đợi, đợi gì chứ? Cậu ấy nói tôi không thể hiểu, hay tôi đang hiểu hướng khác? Chợt, Bình nói, giọng giục:
- Thôi, tớ phải về. Nếu không có gì thay đổi, 27 tháng này tớ sẽ bay, cậu tiễn tớ nhé?
- Được, có gì cậu nhắn tớ giờ bay nha. - tôi gật đầu.
Sau hôm đó, cả hai nhắn tin nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Nhưng rồi nhanh thật, đã đến lúc cậu ấy đi.
“7h sáng mai tớ đi rồi”.
Đúng 6 giờ 45 phút sáng hôm sau. Tôi tiễn cậu ở sân bay:
- Cậu bay mạnh khỏe nha, nhớ gọi điện khi đáp xuống đó, ăn uống cho tốt vào! - tôi dặn cậu.
- Tớ biết rồi, cậu cũng thế. Trinh nè, có lẽ cậu là người khiến tớ muốn vượt qua giới hạn tình bạn đơn thuần. Tớ thấy mến cậu. Cậu hãy giữa lời hứa đợi tớ về được không?
- Được. – tôi mỉm cười, nhưng sắp khóc đến nơi. Chúng tôi đành tạm biệt nhau, năm sau hẹn găp lại.
...
Bình, một phần kí ức của tuổi thanh xuân đẹp đẽ, một người bạn chưa tôi chưa thể xác định. Ngày mai cậu ấy về quẻ, tôi đã chuẩn bị một chiếc bánh ngọt hương việt quất, thêm một phần nước atiso đào tôi đã pha sẵn. Sáng mai tôi sẽ đón cậu, và tôi cũng sẽ bày tỏ tình cảm mình, rằng “Tớ thích cậu”. Dẫu, tình cảm ấy có ra sao, tôi mong tôi và cậu vẫn sẽ bước tiếp, vẫn đồng hành qua các nẻo đường của cuộc sống và sống tốt hơn mỗi ngày. Tôi không muốn mất người bạn này, một người bạn cuối cấp. Tôi đang đợi ở “sân bay” , nhưng không biết cậu có về bằng “tàu hỏa” hay không...
© Tú Trinh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Kiếp Này Chúng Ta Chỉ Đến Đây Thôi | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cuộc sống như cơn mưa, người khôn ngoan cầm ô và tiến về phía trước
Mọi thứ sẽ biến chuyển và cuối cùng sẽ ngọt ngào. Chỉ cần bạn đủ kiên cường, đủ dũng cảm, thủy triều sẽ rút, đường lầy sẽ khô, trời âm u sẽ sáng, những điều tốt đẹp bạn mong muốn sẽ từ từ đến.

Phía sau một người phụ nữ…
Người phụ nữ hạnh phúc là khi gương mặt họ luôn toát lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn, thần thái tự nhiên. Họ hạnh phúc là vì người đàn ông phía sau họ cũng hạnh phúc.

Tháng 3 rồi…
Tháng 3 rồi, hoa gạo cứ đỏ tươi Đỏ như màu của những lời ước hẹn Như đôi gò má ai kia lúc thẹn Cháy cả vùng trời cháy cả những giấc mơ

Tình em da diết hương tràm
Có những lần, mải miết với khung cảnh thanh bình, lãng mạn, tôi và em quên cả hoàng hôn đang thấp thoáng trên dòng kênh. Hai đứa về nhà khi trời đã tối om. Tôi ngồi ngắm em trong bóng đêm để nghe tim mình thổn thức, dạt dào tình yêu…

Phố thị xa hoa những mảng màu
Chiều tan làm trên dòng đường hối hả, có phút giây nào bạn chợt tranh thủ lấy ít phút dừng đèn đỏ mà ngắm nhìn người xe ngược xuôi vội vã, ngắm nhìn những mảnh đời mưu sinh trên chốn đô thị này chưa? Ngắm cùng tôi nhé!

Tướng lông mày trăng non tiết lộ điều gì về tài vận của một người?
Người sở hữu tướng lông mày trăng non sẽ có tài vận như thế nào?

Thanh xuân anh nợ em một người
Tôi tự nhủ mình phải quên đi, thế nhưng mỗi lần gặp anh, trái tim tôi lại không nghe lời. Anh kể về cô ấy với ánh mắt sáng rực như sao trời, còn tôi thì chỉ biết nhìn anh, lòng đầy những cơn mưa không tạnh.

Nơi bình yên
Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…
Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen...

Ngỡ ngàng hoa ngọc nữ
Nhiều người ví hoa ngọc nữ như chú rồng nhả ngọc, như tiên nữ hoa giáng trần,… Tất cả sự ưu ái, yêu thương ấy khiến ngọc nữ càng trở nên sang trọng, vương giả và quyến rũ.