Phát thanh xúc cảm của bạn !

Không nói ra là bỏ lỡ

2024-06-24 19:50

Tác giả: Tiểu Mật


blogradio.vn - Cũng may có anh ở đây, cảm giác có anh sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Trường chưa bao giờ để tôi phải nghĩ nhiều hay ghen với ai. Đối với tôi, cho đến tận bây giờ, người đó vẫn là người tốt nhất dù cho tôi gặp thêm bao nhiêu người.

***

Mối tình khắc cốt ghi tâm không phải tình đầu, cũng không phải tình cuối.

Cấp ba có thể là quãng thời gian bạn không không bao giờ quên. Có thể vì có tình bạn, có người mà mình muốn nhớ đến, có thể vì khoảng thời gian đó bạn sôi sục nhiệt huyết muốn làm những điều tưởng chừng không bao giờ làm được.

Tôi không thể nhớ ni có bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng có một vài người làm tôi nhớ, còn có một chút vương vấn, một chút tự trách mình.

Tôi là một người khá khó gần, có lẽ tính cách hướng nội nên ít bạn. Đầu năm cấp ba, nhà xa trường ở thị trấn nên ba mẹ cho tôi ở trọ. Tôi được xếp cùng phòng với một chị lớp 12, nhưng những ngày đầu chị ấy hay về nhà, còn tôi ở phòng một mình. Dù vậy tôi vẫn có một đứa bạn rất thân chơi chung từ lớp 1, nhà My cũng gần nhà tôi. Đầu tuần, tôi ra nhà trọ, nó thì vào ký túc xá. Cũng được một thời gian thì nó cũng dọn ra ở cùng vì thấy tôi ở một mình buồn quá, hai đứa cũng hay đi chung xe, ở chung cũng tiện. Trọ của tôi dãy nam đối diện dãy nữ nên cũng nhiều chuyện lạ đời, thú vị lắm. Nhỏ bạn tôi được cái đẹp gái, tính tình thoải mái nên vừa vào là nhập hội sớm. Còn tôi vẫn vậy, vì tôi lúc nào cũng học giỏi nhất nhì khối nên cũng nghĩ chẳng nhờ ai gì đâu, không cần bắt chuyện.

Cho đến một ngày thì việc gì đến cũng đến, chiếc cub của tôi chỉ chạy về nhà và chạy ra mỗi cuối tuần nó giở chứng không chạy. Thấy tôi đứng loay hoay mãi, mấy bạn nam chung khu trọ mới có người lại giúp khởi động xe. Sau đó, tôi hiên ngang chạy xe lên đống vật liệu cát đá của bà chủ trọ. Tất nhiên, tôi ngã ra giữa sân nhà trọ. Hàng chục cặp mắt nhìn, ước gì có cái lỗ mà chui xuống. Sau đó trong đám người, có hai bạn nam cùng khối, một đỡ xe một đỡ người đứng dậy. Người đỡ tôi là Kiên, nhưng ánh mắt tôi va vào sự ngại ngùng của Trường, vì tôi thấy ý định đỡ tôi nhưng chậm một nhịp.

Những ngày sau đó, cả đám tôi, My, Kiên và Trường cùng vài người trong khu trọ bắt đầu đi học cùng nhau. Cũng khoảng giữa học kì đó, Kiên, người đã đỡ tôi vụ té xe đã tỏ tình với tôi. Kiên là bạn cùng lớp với My, đẹp trai, da trắng lại cao ráo, tính tình nhẹ nhàng, cũng tinh tế. Dù lúc đó tình cảm tôi không chắc chắn, nhưng đứa bạn thân với mấy chị cùng khu trọ cũng nói vào. Vậy là tôi đồng ý hẹn hò. Sau đó không lâu, My cũng cưa đổ được Trường, bạn cùng phòng với Kiên, cũng là người đỡ xe giúp tôi. Hai đứa con gái bọn tôi cứ hay cùng nhau hẹn hò theo nhóm. Kiên chở tôi, Trường chở My trên hai con xe đạp điện. Tối tối rủ nhau chạy loanh quanh thị trấn, ngắm cảnh xe cộ sông nước.

Sau đó ba tháng, bà ngoại tôi mất, tôi xin nghỉ về quê ngoại đám tang mấy hôm. Lúc quay lại có thể tâm trạng không ổn định, cảm giác tôi với Kiên không thể chia sẻ được với nhau, nên tôi ngỏ ý chia tay. Kiên cũng không do dự mà đồng ý ngay. Rồi mau chóng có người mới. Tôi buồn suốt mấy tháng, cũng không biết vì điều gì. Sau khi tôi chia tay, My cũng chia tay Trường. Thật ra tính nó tôi biết, mau thích mau chán. Tôi cũng không hỏi nhiều chuyện hai người. Nhưng có một hôm nó tâm sự với tôi đến khuya.

Nó nói từ đầu nó thích Trường, nhưng có lẽ từ đầu đến cuối, Trường đối với nó không phải thích. Tôi có hỏi thì nó cũng cười cười khó hiểu:

- Bà có nghĩ lúc đầu Trường thích bà trước không?

- Là sao? Thích trước là trước khi Kiên tỏ tình, hay trước khi bà thích Trường?

- Chắc trước khi tui thích Trường, hoặc trước khi tui vô luôn không chừng?

- Sao bà biết? Mà tại sao thích tui mà lại quen bà?

- Thì tui với bà thân với nhau, Kiên với Trường cũng vậy. Có phải bà cũng thích Trường trước đó rồi không?

Tôi im một hồi lâu rồi mới tiếp:

- Đâu có quan trọng, tình cảm được nói ra thì mới tính chứ.

- Vậy là bà sợ tui buồn, Trường sợ Kiên buồn nên cũng im?

- Không, bà biết trước giờ tui không chủ động với ai mà. Nếu có rung động cũng thoáng qua, đối phương không chủ động xem như không thích mình thôi.

My tiếp tục trách tôi vài câu, rồi tôi vờ ngủ quên, cho nó qua chuyện. Sau hôm đó, nó hay dò hỏi tôi đã vượt qua được chuyện cũ chưa, bảo là muốn giới thiệu tôi mối khác.

Tôi đâu có ngờ tới việc nó có gan cho cả số điện thoại của tôi cho Trường. Chuyện quen lại người yêu cũ của bạn thân này tôi nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa.

Hôm đó, một thằng bạn thân thất tình, là bạn chung của tôi, My, cả Kiên và Trường nữa. Chúng tôi cùng đến một quán ven đường. Tụi con trai thì mỗi đứa một lon bia, tôi với My uống nước ngọt. Lúc ra về, tụi My, Kiên với thằng bạn tranh thủ về trước, còn tôi đi bộ về Trường. Suốt đoạn đường dài, chúng tôi nói chuyện vu vơ, chuyện học, chuyện thất tình của thằng bạn. Trường nhắc lại chuyện xin số liên lạc của tôi từ lúc tôi vừa chuyển đến nhà trọ. Cả những món đồ ăn vặt lén treo trên cửa phòng đều là của Trường. Cố ý mua thêm đồ ăn vặt cho My lại mua hai phần cho cả tôi. Thật ra trong ý nghĩ của tôi thì Trường có chút xấu xa vì làm cho bạn thân tôi buồn. Tôi chỉ nghe chuyện chứ cũng không trả lời. Vì tôi biết Trường muốn bày tỏ, nhưng cũng biết tôi vì bạn thân sẽ không đồng ý.

Mấy ngày sau đó, Trường vẫn gửi tin nhắn nhưng tôi không trả lời. Có một hôm My nói thẳng với tôi:

- Nếu bà thích Trường thì cứ đồng ý. Có thể bà sợ tui buồn, nhưng nếu tui biết vì tui mà bà không dám có tình cảm với người mình thích, tui cũng không vui.

- Bà quên được chưa?

- Không phải chuyện quên hay chưa mà từ khi bắt đầu, nó đã không xuất phát từ hai phía, nên cũng không gọi là yêu được. Giờ tui với Trường là anh em tốt rồi.

Cũng không biết thật sự nó cho qua hay nói vậy cho tui yên tâm mà đưa ra quyết định.

Tôi quyết định trả lời tin nhắn của Trường. Tôi không dám thử, tôi đã từ chối.

Sau đó tôi quen một đàn anh trường khác, cũng được hơn một năm, anh ta lên thành phố có người khác, tôi muốn chia tay. Lúc chia tay, hắn có níu kéo, chặn xe tôi và My và muốn nói chuyện. Tôi cũng muốn giải quyết ổn thoả nên kêu My chạy xe tôi về trước.

Lúc về My thấy lâu quá nên cũng lo, báo cho mấy người bạn, với cả Trường cùng đi tìm. Trường tới thì đã thấy tôi ngồi trên lan can cầu, tôi không biết bơi nên sợ phát khóc. Tên người yêu cũ đã vác tôi lên đó và doạ tôi. Cũng may đám bạn đến kịp, cùng kéo hắn ra và đỡ tôi xuống. Trường chỉ kêu tôi ra xe chờ trước, tôi chỉ thấy hai người đứng nói chuyện một hồi lâu, hắn ta bỏ về, Trường ra xe chở tôi về, đám bạn thì chạy phía sau.

Tôi cũng thường nghĩ, Trường nên yêu một người dịu dàng, xứng đáng hơn tôi. Nhưng chúng tôi đã yêu nhau vào mùa xuân, lúc gần thi Đại học, Trường đối xử với tôi tử tế đến mức cho dù gần mười năm trôi qua tôi vẫn nhớ như in từng việc Trường làm. Hằng ngày chúng tôi nhắn hơn trăm tin. Tôi đã trải qua cảm giác sẽ có người luôn đợi tôi dù bao lâu. Buổi sáng cùng đi học, đi học về muộn cũng có người đón, đợi tôi về cùng. Tôi nhớ có đợt bị sốt, không trả lời tin, Trường đợi tin nhắn của tôi từ sáng đến tối, ngóng qua bên cửa phòng tôi, chờ có My đi qua mới dám hỏi thăm. Biết tôi sốt, cũng trách tôi vài câu vì không nói, rồi cũng mua sẵn sữa, đồ ăn cho tôi.

Thật ra có những việc nhỏ nhặt, nhẹ nhàng trôi như cuộc sống vậy, nhưng lại khiến mình rất trân trọng.

Có đợt cuối tuần, tôi ôn thi về trễ, chìa khoá để quên trong phòng, không có xe, không có điện thoại bên người. Chỉ có mình người đó ở lại đợi. Cũng may có anh ở đây, cảm giác có anh sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Trường chưa bao giờ để tôi phải nghĩ nhiều hay ghen với ai. Đối với tôi, cho đến tận bây giờ, người đó vẫn là người tốt nhất dù cho tôi gặp thêm bao nhiêu người.

Sắp đến thi đại học, ba mẹ tôi biết chuyện, sợ tôi ảnh hưởng việc học, một phần bên dòng họ nhà tôi cũng có việc khúc mắc với bên dòng họ của anh. Sau đó tôi đề nghị chia tay, tôi bảo tôi chán, tôi còn nhớ khuôn mặt của anh lúc đó. Có lẽ anh biết lí do, chỉ biết đồng ý. Sau đó tôi chẳng bao giờ được thấy anh nữa, anh cũng tài giỏi thật.

Đến tận bây giờ, bảy năm rồi, em vẫn nhớ anh, nhớ từng chuyện anh làm, nhớ khoảng thời gian khó khăn hay vui vẻ, có một người sẵn sàng ở bên.

Sau này em tìm thấy anh rồi, em thấy anh đang hạnh phúc, em nhẹ lòng nhưng em không chúc anh hạnh phúc được không!

© Tiểu Mật - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Độc Thân Nhưng Không Cô Đơn | Radio Tâm Sự

Tiểu Mật

Tự do, đam mê

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top