Ngủ yên đi, Rồi sớm mai nắng sẽ lại về( Thì thầm 137)
2012-02-29 21:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Em bất ngờ cảm nhận được tình yêu đang thổn thức tỉnh giấc trong con tim mình, ngỡ là nó là chặng đường duy nhất và cuối cùng, nhưng rồi đi mãi cũng có một ngã 3 , em và tình yêu vô tình lạc nhau rẽ theo 2 ngả.
Thì thầm 137 được thực hiện bởi Kún và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Ảnh minh họa
Khi em nhận ra tình yêu không còn bên mình, quay lại mới thấy tình yêu đi xa quá rồi, em ngẩn ngơ dõi theo, có đôi lúc con tim ấm ức mà òa khóc. Giọt nước mắt rơi vì yêu, vì con tim đau quá, vì bàn tay em hụt hẫng quá…
Tình yêu qua đi, em lại sống, lại bắt nhịp với sự nhanh nhạy quay vòng của thời gian. Em cứ đi, cứ qua, còn con tim vẫn ấm ức, vẫn ngờ ngợ, vẫn nhung nhớ, hơn thế là tê tê không còn cảm giác.
Hơn 1 năm trôi qua, cũng có bao lần nó đứng lên ngồi xuống vì sự dao động của người xưa, nhưng những kỉ niệm và hạnh phúc không đủ đong đầy lấp chặt được đau thương, đau thương thì làm con người sinh ra thứ sức mạnh khác chống lại nó. Gim nó xuống, giẫm chân lên nó mà bước và bước.
Rồi cũng có một ngày, khi người em thích hiện diện trên con đường đấy. gọi là thích vì trái tim đã chợt vui lên. Gọi là thích bởi dù sao lý trí vẫn chỉ huy được tình cảm nhiều hơn, gọi là thích vì em chưa vượt qua được cái tôi cao lớn của mình để thể hiện tình cảm, gọi là thích vì em còn e ngại.
Em thích anh có lẽ vì những gì em không ngờ tới nhất, kể cả những cái “thật như đếm” của anh, khiến em cảm nhận được là đáng tin. Vậy là em vẫn còn biết tin tưởng, vậy là em vẫn còn biết đến một thứ tình cảm có tên là “thích”.
Nhưng rào cản giữa em và anh lại quá lớn, em không đủ dũng cảm, luôn tự ti. Em không có nhiều yếu điểm, nhưng lại có một yếu điểm lớn nhất, yếu điểm làm em phải giấu biệt đi thứ tình cảm đang lớn dần lên trong em. Nhiều khi em cũng muốn ích kỉ gạt phắt đi trở ngại ấy, nhưng rồi thì nó vẫn lấn át mọi thứ trong em, em cũng se sắt với cả nỗi buồn to lớn ấy, em ao ước em có thể xóa đi, em đã cố gắng không ngừng cố gắng nhưng rồi thì em ko phủ nhận được sự thật. đã có lúc em bi quan tột độ, em không còn muốn vươn mình lên nữa.
Em chạy trốn ngay khi nhận ra con tim mình sống dậy, em cũng nhận ra tình cảm còn chưa đến mức để em không bước ra đi được, em chon rồi, em chọn không giữ lại nó nữa, quyết định từ bỏ.

Ảnh minh họa
22 tuổi, sau khi thất bại trong tình cảm đầu tiên thì em lại phải giữ gìn cho con tim mình khỏi những tổn thương, nó không đáng phải chịu đựng nhiều như vậy, có những trằn trọc hiện lên trong đôi mắt em, trong suy nghĩ của em, em thì giấu nó thật kĩ, chôn nó thật sâu và những gì em cảm nhận được giờ đây là một cảm giác trống rỗng, trên cả con đường dài phía trước, khi nào yếu điểm của em được khắc phục, em sẽ đi tìm một bờ bến khác, còn giờ đây mây trời thì cứ để gió bay đi. Em thích anh, nhưng không đủ mạnh mẽ để bước lại gần anh hơn, tình cảm cũng chưa đủ lớn khôn để em ích kỉ.
Bởi em ngốc nghếch và đa cảm, bởi em sợ những tổn thương, em sợ lắm, sợ rằng thêm một lần nữa em sẽ không thể đứng lên, không thể cứ gật đầu “em mạnh” được nữa. và cũng bởi vì bản thân em sẽ không dám cam đoan mang lại hạnh phúc được cho anh trên cả chặng đường dài của anh phía trước, em sợ em sẽ gục ngã trước anh. Vậy thì tốt hơn là hãy cứ như bây giờ.
Niềm tin khi đã lấy lại được thì vẫn còn biết con tim mình còn đập, em quay lại lấy một thứ: đó là vùi lấp bản thân trong bận rộn. và cũng quyết định từ bỏ một thứ: đó là tình cảm nhen nhóm trong trái tim mình. ngủ yên đi và rồi một sớm mai nắng lại về.
Gửi từ: Hoàng Thùy - thuymai.188@
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình
Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.