Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Ngủ quên trong nắng

2020-06-19 01:24

Tác giả: Phương Chi Vũ


blogradio.vn - Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy nắng. Có lẽ dù cho rèm trong nhà tôi kín đến mấy, cổ áo tôi kéo cao đến mấy, nắng vẫn tồn tại, lặng thầm rón rén bước theo mình.

***

Không biết đã bao lâu, tôi không còn thức dậy đúng giờ nữa.

Chuông điện thoại vẫn kêu không ngừng, lải nhà lải nhải như một tên khùng đến inh tai nhức óc. Nhưng tôi vẫn không dậy nổi. Tôi mặc kệ nó mà chìm sâu vào giấc ngủ bình yên của mình. Trong cơn phiêu lãng của giấc ngủ, tôi tự do, chẳng thứ gì có thể giam cầm tôi được nữa. Sau cùng, tên khùng kia cũng phải chịu thua độ lì lợm của tôi mà im lặng cái phụt.

- Thế mày không dậy đi làm à?

Mẹ tôi vào. Bà là lí do duy nhất khiến tôi buộc mình tỉnh mộng. Ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm tôi với vẻ khó chịu, bà lật chăn ra, kéo tôi vào nhà tắm.

Khi biết thần kinh tôi có vấn đề dẫn tới không thể khống chế được việc ngủ bất thình lình, mẹ đã rất sốc. Cách để bà vượt qua việc không thể chấp nhận ấy là làm như tôi chưa từng mắc phải cái gì cả, rằng tôi vẫn là đứa con ngoan ngày ngày chăm chỉ kiếm tiền về. Nếu tôi không dậy được, bà sẽ gọi tôi. Bà sẽ lôi tôi ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại. Cánh cửa rít lên như một song sắt ập xuống nhốt tôi vào chiếc lồng chim lạnh lẽo. Mẹ huyễn hoặc mình quên đi căn bệnh của tôi, quên cả rằng, tôi, tôi làm gì còn việc nữa...

Đống giấy tờ bị đập mạnh lên bàn. Những đề án, bản kế hoạch, báo cáo chi chít chữ của tôi rơi xuống tung tóe, nhàu nát bởi mũi giày bóng loáng đang gi chúng như gi một con bọ. Tôi chạy ào đến phòng vệ sinh. Tôi sợ phải nghe thêm nữa những lời mỉa mai, nhạo báng nữa. Tôi sợ điệp khúc “Vô dụng, vô dụng” cứ khua khoắng trong đầu không ngừng nghỉ. Hứng vốc nước tát thẳng vào mặt, tôi đối diện với chính mình trong gương. Sau bao ngày thức trắng đêm điên cuồng gõ phím, sống chết lao theo công việc, tôi đứng đây, quầng mắt thâm tái dại. Tia máu vằn lên, nhòe nhoẹt nước, trông bù xù, luộm thuộm như một con bù nhìn tội nghiệp. Chẳng khác nào một thằng hề.

Từ lúc ấy, tôi ngủ. Tôi nhận ra mình trốn vào giấc ngủ để đòi lại những gì đáng lẽ thuộc về mình, để nhấc mình khỏi xiềng xích bấy lâu nay. Tôi tự do.

Cửa trượt vô giác mở ra. Tôi đã quen với ánh mắt móc mói, thương hại đi cùng với đôi bàn tay trả lại hồ sơ xin việc. Gió lùa qua vò đầu tôi rối tung. Đám lá xào xạc, xào xạc, xì xầm như khóc, nghiêng rơi thật nhanh. Bầu trời cao hơn, xa hơn, hẹp dần lại như một chiếc vỏ ốc, xa khỏi tôi. Trời không mưa, tôi cứ nghĩ trời mưa. Tôi cứ nghĩ trời sẽ trút nước không thương tiếc lên tôi như trên phim điện ảnh. Nhưng không, Thượng đế đã bỏ quên tôi rồi. Ngài đóng chặt một cánh cửa, khép hờ một cánh khác chờ tôi.

Tôi rảo bước đi đến hiệu cầm đồ. Hôm nay họ đóng cửa. Tôi bỏ ra ghế đá trong công viên, chờ đến trưa lại bỏ về nhà. Tôi không nỡ phá vỡ giấc mơ đẹp của mẹ. Tôi vui vẻ làm con rối mỉm cười không dứt, nhảy múa với những dây dợ xung quanh trong vở kịch mẹ tưởng tượng ra. Tôi cày xới cho giấc mơ của người khác, vậy mộng đẹp của tôi ai sẽ gieo?

Tĩnh lặng đến dễ chịu, như thể thế giới này trừ tôi ra đã không còn một ai nữa. Thật tốt biết mấy.

Tôi thấy mình vẫy đôi cánh rộng lớn lướt trên trời. Mây sà vào quấn quít lấy cơ thể. Tôi cứ thế lượn vòng, rơi xuống. Tôi thấy nắng dịu dàng giang tay ôm lấy mình. Nắng thật đẹp, đẹp đến mức tôi chỉ muốn mãi mãi ngủ quên trong lòng nó. Tôi ước nó bọc tôi trong khối hổ phách, rút đi từng hơi thở, đừng bao giờ tỉnh lại. Đột nhiên, tay tôi nhói đau. Máu bắt đầu rỉ ra trên những vết thương chi chít khắp người. Tôi tung cánh mạnh hơn, vũng vẫy, gào thét. Tôi quay lại. Sợi xích vẫn còn đó. Nó thít chặt lấy tôi, giằng tôi xuống mặt đất đang nứt vỡ nuốt tôi vào bóng tối.

Nắng xoa lên mí mắt. Tôi mở mắt, thấy mình đang nằm co quắp trên ghế đá hệt một bào thai, trong bụng, ngủ quên trong nắng. Thứ nắng vàng chanh sóng sánh treo lên mắt tôi một tấm màn mỏng tang. Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy nắng. Có lẽ dù cho rèm trong nhà tôi kín đến mấy, cổ áo tôi kéo cao đến mấy, nắng vẫn tồn tại, lặng thầm rón rén bước theo mình. Tay tôi đưa lên che bớt nắng trưa gay gắt đã bắt đầu làm con ngươi tôi đau rát. Tôi muốn khóc. Tuyến lệ thật chẳng khác nào côn trùng, càng cố cắt bỏ càng nhận ra không có chúng không thể nào sống được.

Một cái kén rỗng dính trên lưng ghế rơi xuống tay tôi. Nó xám ngoét, hơi đỏ, thủng mất một chỗ. Chắc hẳn con ngài đã phá kén bay ra. Con côn trùng bé nhỏ ngốc ngếch, mi nhỏ bé như vậy làm sao sống nổi ở cái thế giới hỗn loạn phủ nhận lẫn nhau như vậy. Nhưng một con bướm thì có biết gì đâu, và như vậy có khi lại tốt.

Tôi nhổm dậy với tay lên. Nắng xuyên qua, chia tay tôi thành từng mảng sáng tối, như thể may rủi tuần hoàn. Tôi vấp chân, ngã sấp xuống nền bê tông cứng ngắc. Tôi nằm chổng vó, một chân vẫn còn mắc lại trên ghế mà ôm bụng cười. Tôi ngoác miệng cười thật to, thật sảng khoái. Trong một khắc, tôi thấy cánh bướm chập chờ trước mắt. Con bướm khổ sở chống chọi với gió mạnh, chao đảo như sắp rơi. Đôi cánh của nó bé hơn những con khác. Tôi hốt hoảng định đỡ lấy. Nhưng con bướm càng vỗ cánh mạnh hơn, thật mạnh, nó run run, gồng lên hết cỡ rồi vững vàng nương theo gió bay đi mất hút. Tôi ngỡ ngàng nhìn mãi lên khoảng không rộng lớn mà nó vừa đáp đến.

Mẹ ngủ gục trên bàn. Cơm canh đã nguội cả. Cửa sổ mở cho nắng vào hong khô những giọt nước mắt đặc quánh trên mắt bà. Đắp chăn cho mẹ xong, tôi về phòng mở máy tính, bật cả điện thoại.

Tin nhắn đến.

Bàn tay chạm lên bàn phím được nắng chiếu vào hệt như một đôi cánh bướm.

© Phương Chi Vũ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đừng ngủ quên trong quá khứ | Radio Tâm Sự

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phương Chi Vũ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top