Ngọt ngào kẹo kéo ngày xưa
2020-01-12 01:20
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Khung trời tuổi thơ nơi quê nhà yêu dấu đã có biết bao kỉ niệm với những niềm vui đong đầy trong kí ức mỗi người mà không thể nào quên đi được. Lớn rồi, đi xa, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, lại tự dưng nhớ lại, thấy nhớ nhớ một thuở xa xôi với bao cảm xúc vui – buồn, bao hoài niệm tuổi thơ và bao món ăn dân dã, ngọt lành. Những khi đó, trong tôi hiển hiện mùi vị thoang thoảng của những thanh kẹo kéo ngọt ngào năm nào.
***
Vẫn nhớ như in, ngày đó, cuộc sống còn khó khăn và thiếu thốn lắm, nào có đầy đủ và thuận tiện như bây giờ. Những đứa trẻ chúng tôi lúc ấy, làm gì có kem đóng hộp ngọt ngào, làm gì có bánh bông lan thơm ngon, chẳng bao giờ biết đến kẹo mềm hay kẹo dẻo đủ loại trong cửa hàng, siêu thị lớn bé như đám trẻ ngày nay. Tuy nhiên, không phải vì hoàn cảnh cơ cực ấy mà tuổi thơ của chúng tôi lại thiếu đi hương vị ngọt ngào. Tôi và bạn bè vẫn có chùm ổi chín vàng ươm, thơm lừng để trèo hái và ăn ngay; vẫn có những trái me chua chua treo lủng lẳng ngoài bờ rào chào đón sau những giờ học trên lớp; còn có cả những que cà rem ngọt ngọt, mát mát đựng trong thùng xốp của ông già chạy xe đạp đi bán mà lâu lâu mẹ mua cho một lần. Đặc biệt nhất và thơm ngon nhất với chúng tôi ngày đó là những cây kẹo kéo trăng trắng, ngòn ngọt, bùi bùi, nhai mỏi cả miệng mà vẫn chưa tan.
Ngày ấy, chẳng trưa nào mà cả đám không trốn mẹ, trốn ngủ, vì chúng tôi có biết bao trò chơi và niềm vui trong những trưa không chợp mắt ấy. Nào là tất cả cùng lang thang đi tìm hoa dại kết thành bó rồi chơi trò cô dâu chú rể, hay rủ nhau leo cây hái trái, rồi đi tắm sông, đi bắt cá, chơi nhà chòi ....Trò nào cũng vui, cũng khúc khích tiếng cười, nhưng việc mà chúng tôi mong đợi và thích thú nhất là tìm và gom dép nhựa đứt quai hay chai lọ và ve chai các kiểu để chờ đổi kẹo kéo của ông Củ. Không biết ông tên thật là gì, chỉ biết rằng ai cũng gọi ông bằng cái tên đó, ông bán kẹo kéo đựng trong chiếc thùng gỗ đặt trên gác ba ga chiếc xe đạp cà tàng. Biết đám trẻ con chúng tôi hay ngồi đợi ở lũy tre đầu xóm mỗi trưa, thể nào ông Củ cùng chiếc xe đạp cũ kỹ cũng ghé qua để đổi cho vài thanh kẹo. Những thứ chúng tôi gom tìm chẳng đáng là bao, nhưng thương chúng tôi, ông Củ bao giờ cũng kéo và ngắt cho mỗi đứa một cây kẹo thật dài. Và chỉ cần như thế đã là niềm hạnh phúc lớn lao của tuổi thơ ngày đó, ánh mắt đứa nào cũng lấp lánh, miệng đứa nào cũng cười tươi mãn nguyện.
Kể làm sao hết những niềm vui với cây kẹo kéo của ông Củ vào những buổi trưa của một thời đã xa đó. Chẳng ai hiểu sao, từ trong một chiếc hộp gỗ trên xe ấy, ông Củ lại có thể từ từ kéo ra những cây kẹo trắng trắng, dài dài như vô tận. Càng khó hiểu hơn là nhìn những thanh kẹo dẻo quẹo là thế, mà sao ông Củ lại có thể sau một tiếng “rắc” là ngắt rời ra ngay và đưa cho chúng tôi được? Tuổi nhỏ, thắc mắc rồi lại thôi, vì vị ngọt hấp dẫn của kẹo kéo ông đưa đã hoàn toàn chiếm hết tâm tư và suy nghĩ của chúng tôi ngay tắp tự. Có thể ngày nay, vị của những thanh kẹo kéo đó chẳng là gì so với những kẹo sữa, kẹo sô-cô-la, kẹo dâu ..., nhưng với chúng tôi lúc đó, kẹo kéo là số một, là ngon nhất, ai cũng thích.
Tôi vẫn còn nhớ như in những thanh kẹo kéo ngon lành ngày ấy, chúng chỉ có một vị ngọt lịm của lớp vỏ đường màu trắng bóng bọc bên ngoài, khi ăn, lâu lâu lại có cái beo béo, bùi bùi của mấy hạt đậu phộng rang bên trong. Ánh mắt lấp lánh khi ông đưa kẹo, chúng tôi ngồi nhai từng miếng kẹo dẻo đến đơ cả quai hàm mà vẫn cứ xuýt xoa khen ngon, rồi tiếc hùi hụi khi đã ăn hết, chỉ còn biết liếm môi thèm thuồng. Tuổi thơ của chúng tôi ngọt ngào và an lành như thế, cứ bình dị và hồn nhiên lớn lên từ những thanh kẹo ngọt, hiền lành và vô lo, như hạt lúa, củ khoai trên cánh đồng quê tôi vậy.
Nhanh thật, mới đó mà đã hơn 30 năm. Tuổi thơ đã qua, thời gian đã trôi, mọi điều đã thay đổi, tất cả chỉ còn trong kí ức. Chúng tôi đã lớn lên, đi học rồi đi làm ăn xa, mỗi đứa mỗi nghề, mỗi đứa một phương, lâu lâu mới gặp nhau một lần vào mỗi dịp lễ, Tết. Đã qua rồi cái thời trưa trưa ngồi dưới lũy tre đầu xóm đón đổi những thanh kẹo kéo ngòn ngọt. Ngày nay, trẻ con lớn lên là đã vào trường mẫu giáo đi học, ăn những loại bánh kẹo được đóng gói cẩn thận với đa dạng chủng loại. Hầu như chúng chẳng còn biết đến kẹo kéo ngọt ngào ngày xưa của chúng tôi nữa, có chăng chúng biết đến kẹo kéo đóng gói mà những người hát dạo hay bán trong những quán xá ven đường. Trẻ em ngày nay, làm gì có những giây phút chờ đợi rồi vui mừng và hạnh phúc khi cầm những thanh kẹo ngòn ngọt được kéo ra từ thùng gỗ của ông bán hàng nghèo ngày nào?
Chiều nay về thăm quê, trong những cơn gió chiều xao xác, man mát thổi từ cánh đồng làng, đứng dưới lũy tre làng xào xạc, chợt nghe đâu đó bên mình tiếng rao từng làm thao thức cả những buổi trưa tuổi thơ: “Kẹo kéo, càng kéo càng dài, càng nhai càng ngọt. Ai mua kẹo kéo hông?…”. Tiếng rao như vẳng về từ một thời nào đó xa xăm lắm, gợi những kí ức ngọt ngào về kẹo kéo ngày xưa.
© Khánh An – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Xếp kỷ niệm vào ngăn ký ức để lúc mệt mỏi tìm về và nhìn lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

Yên đơn phương
Em đã cố kìm nén không khóc trước mọi người. Chắc chỉ có mỗi mình anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh mà thôi.

Mùa xuân sau cơn giông
Nước mắt ông Tét bất giác trào ra. Ông quay lưng bước đi, nỗi đau và cảm giác tủi hổ đè nặng lên trái tim. "Tết này, mình phải làm gì đó… phải làm gì đó cho con Kiệu," ông tự nhủ, nhưng lòng vẫn trĩu nặng bởi những nỗi buồn chưa tìm được lối ra.

Ta chưa từng đơn côi
Nỗi nhớ cồn cào nơi biển lặng Hình bóng ai gửi vào vầng trăng Để bao đêm vì sao sáng mãi Vì gần trăng nguyện toả bao đời.

Muốn gặp anh
Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.