Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngoại thương

2023-01-26 01:10

Tác giả: Yên Vũ


blogradio.vn - Chiều hè nóng như lửa đốt, ngoại nằm lại mãi mãi nơi lòng đất khô cằn. Gió nồm nam tạt qua khiến mũi tôi như nghẹt thở, mặt trời đun chín những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt tôi. Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại nụ cười của ngoại trước khi mất, tôi mới hiểu người đã dành đến hơi thở cuối cùng để đợi mẹ tôi về.

***

Nắng chiều xuyên qua những tầng cây um tùm, đổ một sắc đỏ rực xuống khoảng sân trước hiên nhà vắng lặng. Con mèo lông xám mắt lim dim nhìn đôi bướm nhỏ lượn quanh giàn mướp, buồn thiu co tròn nơi đống lá khô xào xạc. 

Ngoại cầm cái chổi nan khua khua đuổi mấy con gà khỏi vườn rau cải đang độ tươi non, gà chạy quanh quất một hồi mới chịu vào chuồng yên giấc. Gió cuối Thu ôm cái lạnh mơn man, đùa vui với khoảng trời cao rộng rồi đung đưa những cánh tay mảnh của ngọn mùng tơi cuối vườn, âu yếm đậu trên đôi bàn tay nhăn nheo của ngoại.

Tháng Tám về đem theo vị hanh gầy của nắng, mơ màng phủ lấy gian nhà ngói đã bạc màu. Ngoại ngồi trên cái chõng tre kêu kẽo kẹt, vừa nhìn mảnh vườn vừa thủ thỉ chuyện về mẹ năm xưa.

Cả cuộc đời của ngoại chỉ có mẹ tôi là con, mình tôi là cháu. Mẹ tôi tha hương rồi lấy chồng xa xứ, chỉ còn lại ngoại lùi lũi một mình ở quê nghèo với hàng xóm láng giềng. Ông tôi mất sớm, tôi vừa ra đời thì ba mẹ ly hôn rồi mỗi người mỗi phương trời riêng biệt. Ngoại thương chẳng đủ nên đón tôi về chăm sóc, lần thứ hai trong đời ngoại trở thành bà mẹ đơn thân.

Tôi lớn lên bằng những luống rau ngoại trồng ngoài vườn, đàn gà mái chiều chiều đẻ trứng và cánh đồng lúa cạnh ao làng thấm đượm hương sen. Những lần mẹ tôi gửi tiền về muộn, ngoại lại dứt ruột bán đi đàn gà còn chưa lớn vừa nộp học phí vừa mua cho tôi vài ba quyển vở. 

ba_1a

Có chập Đông về khiến sương muối trùm lên cả vườn rau, hai bà cháu chẳng đủ tiền mà mua thịt mỡ, một quả trứng gà chia làm hai bữa sáng chiều. Những cọng rau tôi ăn đa phần đều héo úa hoặc đã lên vồng. Ngoại bảo rau non xanh bán mới được giá, tôi lại ít ăn nên đành chịu khó ít nhiều. Mỗi mùa lúa chín tôi lại cùng ngoại ra đồng cắt lúa, liềm cắt sát gốc để còn có rơm rạ về đun.

Năm 18 tuổi, tôi lên thành phố theo học đại học, ngoại lại một mình nơi mái nhà hiu hắt. Gánh rau của ngoại vẫn ngày ngày đung đưa theo nhịp ra phiên chợ từ sớm, mãi tới trưa muộn mới quẩy gánh về nhà. Những luống rau của ngoại đã hằn in trong tôi từ ngày nhỏ dại, nơi đất khách quê người rau non nhưng lại lạ lẫm, không quen. Tôi nhớ những mớ rau phải vẩy nước hồi lâu mới tươi tỉnh lại, nhớ cái vị đăng đắng của cải đã đơm hoa. Bạn cùng phòng cười tôi rằng khổ quen rồi giờ sướng không chịu nổi, tôi thì vẫn mãi nhớ những tháng ngày cùng ngoại gánh nước tưới rau.

Tôi không hiểu thành phố có gì tốt mà năm xưa mẹ tôi ở mãi không về, chẳng thấu được vì sao nơi ngột ngạt như vậy mà người ta cứ chọn ở lại. Là vì tôi sống chưa quen, hay do những năm tháng bình yên kia đã ăn sâu trong tâm thức của cô bé chỉ mới chập chững vào đời? Còn mẹ tôi nữa, giờ đã rời xa nơi đây rồi, vậy sao không về lại quê nhà với ngoại mà vẫn biền biệt chẳng thấy bóng hình?

Cứ cuối tháng tôi lại xin nghỉ hai ngày ở chỗ làm thêm để về quê. Quê tôi không xa thành phố, cũng không còn nghèo khó như xưa, chỉ có ngoại tôi vẫn quen chắt chiu từng đồng rau dành dụm cho con cháu. Cuộc sống cơ cực đeo bám đời ngoại đằng đằng suốt bao năm, vậy mà tôi chưa từng thấy ngoại hờn trách điều gì ở tôi và mẹ. 

ba_21

Mỗi lần tôi về là mỗi lần ngoại đứng ở đầu ngõ chờ tôi, ra vườn hái một mớ rau xanh non ngọt nấu cho tôi ăn cho thỏa những ngày thèm khát vị quê nhà nơi xa xứ. Ngoại kể tôi nghe con gà mái già hôm nay lại không đẻ trứng, đem bán được mấy chục ngàn nên ngày mai tôi nhớ cầm đi. Cái áo nâu đã bạc màu theo năm tháng, chiếc quần đen khâu đi khâu lại bao lần. Ấy vậy mà những đồng tiền ngoại bán rau bán gà lại chẳng mảy may nghĩ tới việc mua lấy bộ đồ mới, dù cho tôi luôn bảo tiền làm thêm của tôi cũng đã đủ tiêu mà ngoại vẫn nhất quyết nhét vào ba lô tôi cho bằng được. Ngoại cứ nói mãi không ngừng, bảo rằng ngoại ở nhà còn có làng có xóm, đâu như tôi một mình ở cái mảnh đất phồn hoa. Ngoại lại nhắc về mẹ tôi những ngày mới lên thành phố, ngoại ở nhà chỉ có thể vừa thở than vừa lo lắng, không biết giờ này mẹ tôi đã được ăn cơm hay vẫn quần quật chạy bàn.

Những năm tháng cuối đời, chiều nào tôi cũng thấy ngoại ngồi trên chiếc chõng tre kẽo kẹt hết nhìn mảnh vườn lại nhìn về phía xa xăm. Đôi chân ngoại dường như chẳng còn nghe lời nữa, cái gậy bằng gỗ lim cũng chẳng đủ giúp ngoại đi lại quanh sân. Bàn tay ngoại run run đặt trên bàn tay tôi, nghe tôi bảo mẹ tôi không về được thì ngoại lại lẳng lặng thở dài. Công việc của tôi hiện giờ đã ổn định, đủ nuôi bản thân và nuôi ngoại nữa, nhưng vì sao mẹ tôi vẫn cứ đi mãi không về?

Ngày ngoại ra đi là ngày trời trong veo và nắng rực, những luống rau cải hoa nở tựa rừng. Mẹ tôi vứt cái va li to đùng ở ngoài sân, chạy vội vào buồng ngồi cạnh ngoại trên chiếc giường đơn cũ, nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo và lẩy bẩy của ngoại. Rồi ngoại nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt lăn trên gò má đầy những vết đồi mồi, miệng ngoại như khẽ nở một cười hạnh phúc, từ biệt hai mẹ con tôi và từ biệt thế gian.

Chiều hè nóng như lửa đốt, ngoại nằm lại mãi mãi nơi lòng đất khô cằn. Gió nồm nam tạt qua khiến mũi tôi như nghẹt thở, mặt trời đun chín những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt tôi. Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại nụ cười của ngoại trước khi mất, tôi mới hiểu người đã dành đến hơi thở cuối cùng để đợi mẹ tôi về.

© Phương Trâm (Sầu Đông) - blogradio.vn                  

Xem thêm: Tôi đã bật khóc vì lời nói dối của mẹ | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top