Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngoại thương

2023-01-26 01:10

Tác giả: Yên Vũ


blogradio.vn - Chiều hè nóng như lửa đốt, ngoại nằm lại mãi mãi nơi lòng đất khô cằn. Gió nồm nam tạt qua khiến mũi tôi như nghẹt thở, mặt trời đun chín những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt tôi. Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại nụ cười của ngoại trước khi mất, tôi mới hiểu người đã dành đến hơi thở cuối cùng để đợi mẹ tôi về.

***

Nắng chiều xuyên qua những tầng cây um tùm, đổ một sắc đỏ rực xuống khoảng sân trước hiên nhà vắng lặng. Con mèo lông xám mắt lim dim nhìn đôi bướm nhỏ lượn quanh giàn mướp, buồn thiu co tròn nơi đống lá khô xào xạc. 

Ngoại cầm cái chổi nan khua khua đuổi mấy con gà khỏi vườn rau cải đang độ tươi non, gà chạy quanh quất một hồi mới chịu vào chuồng yên giấc. Gió cuối Thu ôm cái lạnh mơn man, đùa vui với khoảng trời cao rộng rồi đung đưa những cánh tay mảnh của ngọn mùng tơi cuối vườn, âu yếm đậu trên đôi bàn tay nhăn nheo của ngoại.

Tháng Tám về đem theo vị hanh gầy của nắng, mơ màng phủ lấy gian nhà ngói đã bạc màu. Ngoại ngồi trên cái chõng tre kêu kẽo kẹt, vừa nhìn mảnh vườn vừa thủ thỉ chuyện về mẹ năm xưa.

Cả cuộc đời của ngoại chỉ có mẹ tôi là con, mình tôi là cháu. Mẹ tôi tha hương rồi lấy chồng xa xứ, chỉ còn lại ngoại lùi lũi một mình ở quê nghèo với hàng xóm láng giềng. Ông tôi mất sớm, tôi vừa ra đời thì ba mẹ ly hôn rồi mỗi người mỗi phương trời riêng biệt. Ngoại thương chẳng đủ nên đón tôi về chăm sóc, lần thứ hai trong đời ngoại trở thành bà mẹ đơn thân.

Tôi lớn lên bằng những luống rau ngoại trồng ngoài vườn, đàn gà mái chiều chiều đẻ trứng và cánh đồng lúa cạnh ao làng thấm đượm hương sen. Những lần mẹ tôi gửi tiền về muộn, ngoại lại dứt ruột bán đi đàn gà còn chưa lớn vừa nộp học phí vừa mua cho tôi vài ba quyển vở. 

ba_1a

Có chập Đông về khiến sương muối trùm lên cả vườn rau, hai bà cháu chẳng đủ tiền mà mua thịt mỡ, một quả trứng gà chia làm hai bữa sáng chiều. Những cọng rau tôi ăn đa phần đều héo úa hoặc đã lên vồng. Ngoại bảo rau non xanh bán mới được giá, tôi lại ít ăn nên đành chịu khó ít nhiều. Mỗi mùa lúa chín tôi lại cùng ngoại ra đồng cắt lúa, liềm cắt sát gốc để còn có rơm rạ về đun.

Năm 18 tuổi, tôi lên thành phố theo học đại học, ngoại lại một mình nơi mái nhà hiu hắt. Gánh rau của ngoại vẫn ngày ngày đung đưa theo nhịp ra phiên chợ từ sớm, mãi tới trưa muộn mới quẩy gánh về nhà. Những luống rau của ngoại đã hằn in trong tôi từ ngày nhỏ dại, nơi đất khách quê người rau non nhưng lại lạ lẫm, không quen. Tôi nhớ những mớ rau phải vẩy nước hồi lâu mới tươi tỉnh lại, nhớ cái vị đăng đắng của cải đã đơm hoa. Bạn cùng phòng cười tôi rằng khổ quen rồi giờ sướng không chịu nổi, tôi thì vẫn mãi nhớ những tháng ngày cùng ngoại gánh nước tưới rau.

Tôi không hiểu thành phố có gì tốt mà năm xưa mẹ tôi ở mãi không về, chẳng thấu được vì sao nơi ngột ngạt như vậy mà người ta cứ chọn ở lại. Là vì tôi sống chưa quen, hay do những năm tháng bình yên kia đã ăn sâu trong tâm thức của cô bé chỉ mới chập chững vào đời? Còn mẹ tôi nữa, giờ đã rời xa nơi đây rồi, vậy sao không về lại quê nhà với ngoại mà vẫn biền biệt chẳng thấy bóng hình?

Cứ cuối tháng tôi lại xin nghỉ hai ngày ở chỗ làm thêm để về quê. Quê tôi không xa thành phố, cũng không còn nghèo khó như xưa, chỉ có ngoại tôi vẫn quen chắt chiu từng đồng rau dành dụm cho con cháu. Cuộc sống cơ cực đeo bám đời ngoại đằng đằng suốt bao năm, vậy mà tôi chưa từng thấy ngoại hờn trách điều gì ở tôi và mẹ. 

ba_21

Mỗi lần tôi về là mỗi lần ngoại đứng ở đầu ngõ chờ tôi, ra vườn hái một mớ rau xanh non ngọt nấu cho tôi ăn cho thỏa những ngày thèm khát vị quê nhà nơi xa xứ. Ngoại kể tôi nghe con gà mái già hôm nay lại không đẻ trứng, đem bán được mấy chục ngàn nên ngày mai tôi nhớ cầm đi. Cái áo nâu đã bạc màu theo năm tháng, chiếc quần đen khâu đi khâu lại bao lần. Ấy vậy mà những đồng tiền ngoại bán rau bán gà lại chẳng mảy may nghĩ tới việc mua lấy bộ đồ mới, dù cho tôi luôn bảo tiền làm thêm của tôi cũng đã đủ tiêu mà ngoại vẫn nhất quyết nhét vào ba lô tôi cho bằng được. Ngoại cứ nói mãi không ngừng, bảo rằng ngoại ở nhà còn có làng có xóm, đâu như tôi một mình ở cái mảnh đất phồn hoa. Ngoại lại nhắc về mẹ tôi những ngày mới lên thành phố, ngoại ở nhà chỉ có thể vừa thở than vừa lo lắng, không biết giờ này mẹ tôi đã được ăn cơm hay vẫn quần quật chạy bàn.

Những năm tháng cuối đời, chiều nào tôi cũng thấy ngoại ngồi trên chiếc chõng tre kẽo kẹt hết nhìn mảnh vườn lại nhìn về phía xa xăm. Đôi chân ngoại dường như chẳng còn nghe lời nữa, cái gậy bằng gỗ lim cũng chẳng đủ giúp ngoại đi lại quanh sân. Bàn tay ngoại run run đặt trên bàn tay tôi, nghe tôi bảo mẹ tôi không về được thì ngoại lại lẳng lặng thở dài. Công việc của tôi hiện giờ đã ổn định, đủ nuôi bản thân và nuôi ngoại nữa, nhưng vì sao mẹ tôi vẫn cứ đi mãi không về?

Ngày ngoại ra đi là ngày trời trong veo và nắng rực, những luống rau cải hoa nở tựa rừng. Mẹ tôi vứt cái va li to đùng ở ngoài sân, chạy vội vào buồng ngồi cạnh ngoại trên chiếc giường đơn cũ, nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo và lẩy bẩy của ngoại. Rồi ngoại nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt lăn trên gò má đầy những vết đồi mồi, miệng ngoại như khẽ nở một cười hạnh phúc, từ biệt hai mẹ con tôi và từ biệt thế gian.

Chiều hè nóng như lửa đốt, ngoại nằm lại mãi mãi nơi lòng đất khô cằn. Gió nồm nam tạt qua khiến mũi tôi như nghẹt thở, mặt trời đun chín những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt tôi. Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại nụ cười của ngoại trước khi mất, tôi mới hiểu người đã dành đến hơi thở cuối cùng để đợi mẹ tôi về.

© Phương Trâm (Sầu Đông) - blogradio.vn                  

Xem thêm: Tôi đã bật khóc vì lời nói dối của mẹ | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top