Ngày người nói thương tôi, bầu trời mang một màu xanh rất khác
2022-10-04 01:30
Tác giả: Lạc Ca
blogradio.vn - Khi đi qua một cuộc tình, ta tưởng rằng ta đã hiểu tình yêu hơn một chút. Cho đến khi câu chuyện tiếp theo kết thúc, ra lại ngỡ ngàng vì bản thân thật ra vẫn chẳng hiểu gì về tình yêu. Nỗi đau tiếp tục chồng lên nỗi đau. Thế là ta lại tiếp tục nghĩ rằng mình đã biết yêu hơn một chút.
***
“Ngày người đó nói thương tôi, bầu trời xanh một màu xanh rất khác”.
Những ngày tháng ấy, màu xanh len lỏi vào những giấc mơ sâu thẳm mà tôi đã từng tự ngăn cản trái tim mình mơ về. Màu xanh trong trẻo và đơn thuần đó phủ xuống tâm hồn và ôm ấp lấy những đau thương mà tôi từng đi qua. Cho nên tôi tưởng rằng những vết thương ấy sẽ dần lành trở lại. Nhưng chẳng ngờ những vết thương còn chưa kịp lành, thì tôi đã tự tay xé toạc chúng thêm ra.
Có quá nhiều thứ na ná tình yêu, và nhờ những thứ na ná tình yêu ấy, loài người được học về tình yêu qua mỗi lần trầm mặc. Những ngày đi trong tầng tầng lớp lớp huyễn hoặc mang chiếc áo trong trẻo của bầu trời, tôi lầm tưởng rằng, tôi đã hiểu rõ về tình yêu, tôi sẽ nuôi dưỡng và chăm lo cho tình yêu của mình, để nó nảy mầm xanh, và đơm hoa, và kết trái. Nhưng đến khi mơ tan, mộng tàn, tôi hoang hoải nhận ra mình đã để những nét vẽ nguệch ngoạc về tình yêu tô kín trang giấy của mình, dày đặc, đến nỗi chẳng còn chỗ trống đủ để có thể vẽ thêm một thứ gì đó nhỏ nhoi xinh đẹp.
Nỗi đau ngấm từ từ chính là đớn đau khôn cùng nhất. Ta nghĩ rằng trong một sát na, nỗi đau ập về giày xéo từng mảng da thớ thịt, nhưng thực ra, chỉ là lúc đó ta mới biết rằng nó đã ngấm hết vào từng tế bào ta tự lúc nào. Và chỉ khi nó chiếm lấy toàn bộ ta, thì ta mới phát giác ra ta tưởng ta rõ về mình, tưởng rằng mình quan sát mình không sót giây nào. Nhưng ta đã lỡ quên những lơ là chỉ dài bằng một phần nghìn tích tắc.
Tôi ngồi yên trong những tĩnh lặng của mình, ngắm nhìn những vết sẹo đã kéo da non, nhưng hình dạng của những đau thương bên dưới lớp mỏng manh mới toanh ấy thì chưa từng phai nhạt đi. Ký ức lúc mờ nhạt, lúc lại rõ ràng. Cảm xúc khi dịu êm thuần khiết, khi thì cuồn cuộn hỗn mang. Suy nghĩ đã từng nhất quán, giản đơn, nhưng bỗng nhiên lại mâu thuẫn, hỗn độn. Dù biết rằng tất cả những thứ ấy không phải là chính mình, và tôi cần yên lặng quan sát chúng chảy qua tôi như dòng nước chảy qua một con kênh trầm tĩnh, thì đôi khi tôi vẫn để dòng nước ngấm vào mình, xé toạc mình mà đâm thẳng vào bên trong từng thớ thịt.
Tôi nhớ Đà Lạt những sớm dày sương, khi mây trời đi lạc sà xuống lòng hồ xanh như ngọc. Tôi sẽ được đánh thức bằng vài giai điệu quen, và được ủ ấm trong giấc mộng màu xanh của mình thêm một lát. Ấy là cuối mùa hồng, những trái chín trĩu lúc lỉu chờ được hái trên những cành mốc meo đã buông gần hết lá, hoặc đợi gieo mình xuống đất khi nỗi chờ rơi vào vô vọng và cũng chẳng còn sức bám chặt vào cành.
Tôi, khi choàng tỉnh khỏi giấc mộng thiên thanh, cũng như một quả hồng chín mọng cuối mùa, lơ lửng cô độc ở đầu cành cao tít, ráng sức giữ lấy cành hồng được mơ thêm dù chỉ một phần nghìn giây nữa. Nhưng một phần nghìn giây ấy chẳng bao giờ dài mãi, mà đó lại chính là khoảnh khắc quả mọng lìa cành, là lúc giấc mơ xanh mong manh tan tành.
Mùa mưa gieo xuống Đà Lạt một nỗi buồn không lối thoát. Nỗi buồn của tuổi trẻ bơ vơ, của hoài bão mơ hồ, của những con người lạc lối bên trong chính mình, và của hiện thực bị giấu kín trong những giấc mơ vô cùng chân thật.
Những người sa vào lưới tình của Đà Lạt luôn tưởng rằng mình đã thoát khỏi những búi rối cuộc đời, bình bình an an mà hít thở tinh sương trong trẻo, huyễn hoặc mình về thứ bình yên tạm bợ, thứ thấu hiểu cuộc đời hết sức mông lung, mà quên đi mất việc cần phải thực sự “sống” trong đời cái đã.
Nỗi buồn của Đà Lạt thấm vào đất, thấm vào những con người cũ kĩ mà tâm trí đã nằm lại ở những ngày Đà Lạt còn ngây thơ, những người mà bây giờ đã gọn gàng lui về một chốn riêng, nhường chỗ cho những kẻ đang mơ hàng vạn giấc mơ hỗn độn từ khắp nơi tìm về.
Đà Lạt cất nỗi buồn đi, mặc lên mình một niềm hân hoan giả tạo, rồi mệt nhoài thở vào đất trời tịch mịch trong những đêm mưa thườn thượt nặng nề. Đà Lạt chỉ buồn và mưa có hai lần mỗi tháng thôi, mà mỗi lần thì dài nửa tháng.
Những ngày trong mơ thường là những ngày thật đẹp. Đẹp đến mức siêu thực. Giấc mơ thiên thanh cũng siêu thực. Đến nỗi khi quay về hiện thực, tôi đã trở nên yếu đuối nhường nào. Lúc ấy mới nhận ra, nỗi đau đã lan và tan vào từng tế bào, đến đỗi đôi lúc, tôi đã tự đánh đồng mình chính là nỗi đau. Những giác quan trở nên tê liệt, và tâm hồn tôi thì như mưa Đà Lạt mùa này buốt giá dai dẳng, lạnh lẽo khôn cùng.
Đôi khi, giai điệu buổi sáng vẫn văng vẳng bên tai, hơi ấm những sớm mai bên căn phòng cạnh hồ nước màu ngọc bích vẫn phảng phất trên da và những thanh âm trầm bổng hoà cùng tiếng guitar trong trẻo vẫn ngập tràn hồn trí như thuở ban sơ nào đó. Tôi lại thu mình, ôm lấy đớn đau, rồi cuộn tròn trong những tươi đẹp ấy, để cảm thấy mình vẫn còn đau là mình còn đang sống.
© Lạc Ca - blogradio.vn
Xem thêm: Khi kẻ tổn thương lại làm đau người khác | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.