Có lẽ trong mắt của em, thế giới này thật sự đơn giản như vậy
2022-09-16 01:25
Tác giả: Cún béo
blogradio.vn - Bây giờ em tôi không nhận ra tôi nữa. Tuổi thơ ơi, ngày xưa chúng ta là một đó. Em vẫn giữ dáng vẻ của một cô bé ham chơi, ngây thơ, dễ thương. Còn tôi đã bị cái cuộc đời đánh cho không còn tư tưởng lãng mạn về em. Có lẽ trong con mắt của em, thế giới này mới thật sự đơn giản như vậy.
***
Không biết em bỏ tôi mà đi từ lúc nào, em đi đâu, tại sao lại phải đi, tôi luôn thắc mắc về những điều ấy. Em đi rồi, một cách ra đi nhẹ nhàng và thanh thản đến mức thần không biết quỷ cũng chả hay. Tội nghiệp cho tuổi thơ tôi. Em vẫn còn nhớ chốn về quê cũ, thăm lại từng người bạn ngày xưa còn nô đùa, cho dù họ chả nhớ em là ai.
Em về rồi vội vàng rời đi ngay, bên tai còn văng vẳng tiếng chửi bới, xua đuổi của hiện thực cuộc đời. Tôi rất mãn nguyện vì em còn có thể trở lại thăm. Nghĩ tới khung cảnh mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là ba mươi năm nữa, một mình em lẻ bóng bước trên con đường tối, tôi bỗng nhói tim thổn thức.
Sau lưng em, kí ức về thời thơ ấu của tôi như những đứa trẻ con ham chơi chạy đuổi theo em. Tôi gào thét tên em trong vô vọng, gào đến rát cả cổ họng, em vẫn không chịu quay về. Em đi rồi, tim tôi cô đơn và trống trải. Tuổi thơ à, em đừng đi nữa có được không?.
Chao ôi, em tuổi thơ của tôi ơi. Tôi lại nhớ mường tượng đến những lần như mọi khi trước, chính tay tôi đẩy em ra giữa con đường vắng. Hôm nay, gương mặt xinh đẹp của em đã thay thế bằng màu xanh nhợt nhạt. Khuôn miệng xinh xắn của em nở một nụ cười thống khổ, đưa đôi mắt lưu luyến nhìn về hướng tôi. Đôi môi hồng hào kia, tôi sẽ chẳng bao giờ được ngắm. Giọng nói trong trẻo và dễ thương kia, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe lại.
Em thoáng chút buồn, pha một ít thất vọng. Em cười với tôi, em cố gắng đẹp nốt lần cuối. Tôi nhìn em, miệng cười buốt giá. Tôi nghẹn ngào khóc không thành tiếng, lệ rơi phồng đỏ cả đôi mắt, chiếc đầu khẽ lắc. Trán tôi nhăn nheo, xô lại đầy suy tư, tâm can tôi bị cuộc đời cấu xé, gặm nhấm, mài mòn. Em đi rồi, tôi phải sống một mình đầy hiu quạnh. Tôi không có đủ can đảm để giữ em lại, chẳng còn đủ tâm trạng để vươn tay ra ôm em.
Thời khắc đã tới rồi. Sứ mệnh của em đến đây là kết thúc. Tôi chẳng làm gì được cho em, đó là số phận định đoạt, không bao giờ xoay chuyển được.
Trái sắp đậu thì hoa phải tàn, nếu hạt thóc không chết đi thì làm sao có bông lúa sống, có vẻ em cũng hiểu được điều đó. Em biết được tâm tư của tôi, nỗi khổ sở của tôi: Tôi rất muốn giữ em lại ở với mình nhưng chẳng thể làm như thế được. Ấy là do trời đã an bài, ngàn vạn lần không thể phá vỡ quỹ đạo của chúng. Thế là em nâng từng bước chân nặng nề đi trên con đường lạnh buốt.
Sóng gió cuộc đời đã cuốn trôi em ra ngoài biển sâu. Em đi rồi, tôi lại lủi thủi đi về một mình trên con đường quen thuộc. Em đã đi rồi, tự khắc con đường phẳng phiu với nhiều hoa thơm quả ngọt của trẻ thơ biến mất, thay vào đó là con đường đời đầy chông gai và trắc trở, cuối cung đường dích dắc ấy là chiếc cúp vinh quang tỏa ra ánh sáng chói lóa. Sự ra đi của em như cái tát mạnh dáng xuống làm tôi bật tỉnh khỏi giấc mơ trẻ em, sẵn sàng trở thành một người lớn siêng năng hơn. Tất cả là vì cuộc đời, gia đình, công việc,...
Còn em, tuổi thơ ơi! Tôi không cần em nữa thì em cũng quay lưng lại với tôi. Em đi rồi, em mang theo gương mặt ngây thơ, hồn nhiên của em đi mất. Đôi má hồng đào tròn trịa phúc hậu, tâm hồn em tinh khiết như chưa bao giờ oán giận ai, tính tình em vui vẻ, lúc nào cũng chỉ thích cười đùa. Em à, em còn nhớ tôi không vậy?
Từ hôm ấy đến bây giờ, em đi vào vòng xoáy vô tận của thời gian, con đường phía trước có tối lắm không em? Đừng lo sợ em nhé, con đường ấy rồi cũng sẽ trở thành đường đi đến chân trời thôi. Em bước lên, tôi đứng từ xa nhìn lại, còn cứ ngỡ em là mộng ảo đâm không dám giơ tay ra ôm lấy. Mà cho dù tôi cố gắng hết sức cũng chẳng ôm được em. Em vốn không thuộc về nơi thực tại khắc nghiệt này vì em là ngôi sao mang đến hạnh phúc cho người khác. Em vốn không thuộc về tôi vì một con người khô héo với khuôn mặt tạc thịt đời thì không đủ vinh hạnh để ôm em.
Ngày nghỉ cuối tuần, tôi về thăm lại quê ngoại. Gió dịu trăng thanh, điểm bên ngoài khung cửa sổ vài bông lê rơi trắng xóa. Giữa ngôi nhà cấp bốn bé nhỏ, tôi chợt tỉnh dậy, ánh trăng tràn qua khung cửa. Tôi bất giác đi về phía chiếc gương dán đầy ảnh của ngoại, chợt thấy hình tôi và thấy cả em.
Có phải em đấy không? Gương mặt ấy, dáng đi ấy, đúng thật là em tôi rồi. Em ơi! Em về đó ư? Em mau ngồi xuống đây cùng tâm sự, đêm còn dài lắm em à.Tội nghiệp cho em tôi. Một tiếng động nhỏ cũng đủ để khiến em hoảng sợ mà chạy đi mất. Em mong manh dễ vỡ, em xinh đẹp biết nhường nào. Những tiếng ồn ào ở nơi thành thị kia đã ngăn cách không cho chúng ta nói chuyện, thỏa sức hỏi han nhau:
Em à, em thật sự đã về rồi
Chị phải không, em không nhận được...
Trời ơi, bây giờ em tôi không nhận ra tôi nữa. Tuổi thơ ơi, ngày xưa chúng ta là một đó. Em vẫn giữ dáng vẻ của một cô bé ham chơi, ngây thơ, dễ thương. Còn tôi đã bị cái cuộc đời đánh cho không còn tư tưởng lãng mạn về em. Có lẽ trong con mắt của em, thế giới này mới thật sự đơn giản như vậy.
© Cún béo - blogradio.vn
Xem thêm: Ánh mặt trời phía sau lưng (Phần 2)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu