Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có lẽ trong mắt của em, thế giới này thật sự đơn giản như vậy

2022-09-16 01:25

Tác giả: Cún béo


blogradio.vn - Bây giờ em tôi không nhận ra tôi nữa. Tuổi thơ ơi, ngày xưa chúng ta là một đó. Em vẫn giữ dáng vẻ của một cô bé ham chơi, ngây thơ, dễ thương. Còn tôi đã bị cái cuộc đời đánh cho không còn tư tưởng lãng mạn về em. Có lẽ trong con mắt của em, thế giới này mới thật sự đơn giản như vậy.

***

Không biết em bỏ tôi mà đi từ lúc nào, em đi đâu, tại sao lại phải đi, tôi luôn thắc mắc về những điều ấy. Em đi rồi, một cách ra đi nhẹ nhàng và thanh thản đến mức thần không biết quỷ cũng chả hay. Tội nghiệp cho tuổi thơ tôi. Em vẫn còn nhớ chốn về quê cũ, thăm lại từng người bạn ngày xưa còn nô đùa, cho dù họ chả nhớ em là ai. 

Em về rồi vội vàng rời đi ngay, bên tai còn văng vẳng tiếng chửi bới, xua đuổi của hiện thực cuộc đời. Tôi rất mãn nguyện vì em còn có thể trở lại thăm. Nghĩ tới khung cảnh mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là ba mươi năm nữa, một mình em lẻ bóng bước trên con đường tối, tôi bỗng nhói tim thổn thức. 

Sau lưng em, kí ức về thời thơ ấu của tôi như những đứa trẻ con ham chơi chạy đuổi theo em. Tôi gào thét tên em trong vô vọng, gào đến rát cả cổ họng, em vẫn không chịu quay về. Em đi rồi, tim tôi cô đơn và trống trải. Tuổi thơ à, em đừng đi nữa có được không?.

Chao ôi, em tuổi thơ của tôi ơi. Tôi lại nhớ mường tượng đến những lần như mọi khi trước, chính tay tôi đẩy em ra giữa con đường vắng. Hôm nay, gương mặt xinh đẹp của em đã thay thế bằng màu xanh nhợt nhạt. Khuôn miệng xinh xắn của em nở một nụ cười thống khổ, đưa đôi mắt lưu luyến nhìn về hướng tôi. Đôi môi hồng hào kia, tôi sẽ chẳng bao giờ được ngắm. Giọng nói trong trẻo và dễ thương kia, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe lại. 

tuoi_-_tho_3

Em thoáng chút buồn, pha một ít thất vọng. Em cười với tôi, em cố gắng đẹp nốt lần cuối. Tôi nhìn em, miệng cười buốt giá. Tôi nghẹn ngào khóc không thành tiếng, lệ rơi phồng đỏ cả đôi mắt, chiếc đầu khẽ lắc. Trán tôi nhăn nheo, xô lại đầy suy tư, tâm can tôi bị cuộc đời cấu xé, gặm nhấm, mài mòn. Em đi rồi, tôi phải sống một mình đầy hiu quạnh. Tôi không có đủ can đảm để giữ em lại, chẳng còn đủ tâm trạng để vươn tay ra ôm em. 

Thời khắc đã tới rồi. Sứ mệnh của em đến đây là kết thúc. Tôi chẳng làm gì được cho em, đó là số phận định đoạt, không bao giờ xoay chuyển được.

Trái sắp đậu thì hoa phải tàn, nếu hạt thóc không chết đi thì làm sao có bông lúa sống, có vẻ em cũng hiểu được điều đó. Em biết được tâm tư của tôi, nỗi khổ sở của tôi: Tôi rất muốn giữ em lại ở với mình nhưng chẳng thể làm như thế được. Ấy là do trời đã an bài, ngàn vạn lần không thể phá vỡ quỹ đạo của chúng. Thế là em nâng từng bước chân nặng nề đi trên con đường lạnh buốt.

Sóng gió cuộc đời đã cuốn trôi em ra ngoài biển sâu. Em đi rồi, tôi lại lủi thủi đi về một mình trên con đường quen thuộc. Em đã đi rồi, tự khắc con đường phẳng phiu với nhiều hoa thơm quả ngọt của trẻ thơ biến mất, thay vào đó là con đường đời đầy chông gai và trắc trở, cuối cung đường dích dắc ấy là chiếc cúp vinh quang tỏa ra ánh sáng chói lóa. Sự ra đi của em như cái tát mạnh dáng xuống làm tôi bật tỉnh khỏi giấc mơ trẻ em, sẵn sàng trở thành một người lớn siêng năng hơn. Tất cả là vì cuộc đời, gia đình, công việc,...

Còn em, tuổi thơ ơi! Tôi không cần em nữa thì em cũng quay lưng lại với tôi. Em đi rồi, em mang theo gương mặt ngây thơ, hồn nhiên của em đi mất. Đôi má hồng đào tròn trịa phúc hậu, tâm hồn em tinh khiết như chưa bao giờ oán giận ai, tính tình em vui vẻ, lúc nào cũng chỉ thích cười đùa. Em à, em còn nhớ tôi không vậy? 

tuoi_-_tho_1

Từ hôm ấy đến bây giờ, em đi vào vòng xoáy vô tận của thời gian, con đường phía trước có tối lắm không em? Đừng lo sợ em nhé, con đường ấy rồi cũng sẽ trở thành đường đi đến chân trời thôi. Em bước lên, tôi đứng từ xa nhìn lại, còn cứ ngỡ em là mộng ảo đâm không dám giơ tay ra ôm lấy. Mà cho dù tôi cố gắng hết sức cũng chẳng ôm được em. Em vốn không thuộc về nơi thực tại khắc nghiệt này vì em là ngôi sao mang đến hạnh phúc cho người khác. Em vốn không thuộc về tôi vì một con người khô héo với khuôn mặt tạc thịt đời thì không đủ vinh hạnh để ôm em.

Ngày nghỉ cuối tuần, tôi về thăm lại quê ngoại. Gió dịu trăng thanh, điểm bên ngoài khung cửa sổ vài bông lê rơi trắng xóa. Giữa ngôi nhà cấp bốn bé nhỏ, tôi chợt tỉnh dậy, ánh trăng tràn qua khung cửa. Tôi bất giác đi về phía chiếc gương dán đầy ảnh của ngoại, chợt thấy hình tôi và thấy cả em. 

Có phải em đấy không? Gương mặt ấy, dáng đi ấy, đúng thật là em tôi rồi. Em ơi! Em về đó ư? Em mau ngồi xuống đây cùng tâm sự, đêm còn dài lắm em à.Tội nghiệp cho em tôi. Một tiếng động nhỏ cũng đủ để khiến em hoảng sợ mà chạy đi mất. Em mong manh dễ vỡ, em xinh đẹp biết nhường nào. Những tiếng ồn ào ở nơi thành thị kia đã ngăn cách không cho chúng ta nói chuyện, thỏa sức hỏi han nhau:

Em à, em thật sự đã về rồi

Chị phải không, em không nhận được...

Trời ơi, bây giờ em tôi không nhận ra tôi nữa. Tuổi thơ ơi, ngày xưa chúng ta là một đó. Em vẫn giữ dáng vẻ của một cô bé ham chơi, ngây thơ, dễ thương. Còn tôi đã bị cái cuộc đời đánh cho không còn tư tưởng lãng mạn về em. Có lẽ trong con mắt của em, thế giới này mới thật sự đơn giản như vậy.

© Cún béo - blogradio.vn

Xem thêm: Ánh mặt trời phía sau lưng (Phần 2)

Cún béo

Cuộc đời của chúng ta như những thước phim không có hồi kết.Khi ta mở mắt ra thì một tập phim mới lại bắt đầu...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…

Tháng Ba đã đến rồi…

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

back to top