Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu thời gian quay lại tớ sẽ không im lặng đứng nhìn cậu

2018-11-06 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu thời gian quay lại, tớ sẽ không im lặng nữa vì dù chỉ là bạn thân thì ít nhất tớ vẫn có một tư cách, vị trí trong cuộc sống của cậu; hơn là giờ chỉ có thể là người xa lạ đứng từ xa nhìn cậu – chàng trai năm đó của tớ.

***

Chào cậu - chàng trai năm đó của tớ! Giờ cậu thế nào rồi? Cậu vẫn tốt chứ? Vẫn ổn và còn nhớ tớ chứ? 

Chỗ cậu có nắng không? Trời vẫn trong xanh và ấm áp như ngày đó mình bên nhau không cậu nhỉ?

Hôm nay, chỗ tớ nắng lên cao lắm và có người đã hỏi tớ rằng: tớ thích đi xe gì nhất? Trong vô thức, tớ đáp ngay "xe đạp", thế là họ lại hỏi: "tại sao?". Ừ nhỉ!? Tại sao lại là xe đạp, rõ ràng tớ rất ghét vận động, tớ rất lười và sợ cái nắng gay gắt của thời tiết cơ mà. Vậy tại sao lại là xe đạp mà không phải một loại xe khác sang trọng hơn nhỉ? Tại sao tớ lại trả lời một cách nhanh chóng "xe đạp" như thế nhỉ?

Có lẽ là hôm nay tự nhiên tớ lại nhớ tới cậu rồi!

"Tự nhiên" – mọi sự đều bắt đầu từ tự nhiên

Tự nhiên năm đó tớ được học chung với cậu một tháng.

Tự nhiên từ hai người xa lạ, hai thế giới - một cô nàng tiểu thư thành phố và một chàng trai hiền lành vùng quê lại trở thành bạn "thân".

Tự nhiên trong vô vàng người bạn, tớ lại được cậu chở bằng chiếc xe đạp rong chơi quanh các con đường xìn lầy, nhỏ hẹp của chốn nông thôn. 

... Và rồi, 1 tháng qua đi, chúng ta mỗi đứa lại một nơi, một trường, một cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau. Tớ dường như chẳng hề lưu tâm cậu giờ thế nào? Còn cậu, có chút nhớ nhung gì tớ không?

Rồi hai từ "tự nhiên" lại được xuất hiện trong đời tớ một lần nữa. 

Chúng ta cứ thế mà tự nhiên gặp lại, tự nhiên học cùng trường, tự nhiên nói chuyện và rồi lại một lần nữa tự nhiên “thân với nhau”.


Tớ cứ nghĩ rằng: gặp lại cậu, chúng ta sẽ nói chuyện ngượng ngùng lắm vì tớ vốn không quá thân thiết với con trai. Nói chi là cả một quãng thời gian dài, tớ và cậu không gặp nhau, có lẽ không quên nhau là may lắm rồi chứ nói gì tới việc nói chuyện không chút khoảng cách.

Vậy mà, cậu làm tớ quên mất “cậu và tớ đã có thời gian mất liên lạc hoàn toàn”. Nói chuyện với cậu như nói chuyện với một chàng trai ngốc nghếch nhất hệ Mặt trời này vậy, nhưng cái ngốc của cậu ngây ngô, chân thành và dễ thương đến lạ.

Tớ - một cô gái nhạy cảm, hay phiền muộn. Cậu – một chàng trai vô tư, vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Cậu chẳng thể đưa ra cho tớ một lời khuyên nào cả vì đôi khi những sự buồn của tớ, cậu còn không hiểu vì sao nó lại như vậy. Nhưng cậu lại ở bên tớ, khiến tớ ấm áp: tớ biết có người đang bên cạnh, đang lắng nghe và đồng hành cùng mình trên đoạn đường này. Cậu khiến tớ cười vì những điều ngốc nghếch cậu nói ra, cậu khiến tớ cười vì sự chân thành nơi cậu.

Có lần, tớ buồn và khóc nấc lên vì chuyện gia đình, cậu đã ôm tớ vào lòng. Cái ôm vội vàng và bất chợt, cái ôm xiết chặt rồi ngại ngùng e thẹn, lại là cái ôm yêu thương và xoa dịu cơn đau nơi tớ. Tớ còn cần gì hơn cái ôm đó chứ. Thế là đủ. Tớ chỉ cần nơi cậu thế thôi.

Rồi cũng chính hôm đó, cậu chở tớ đi dạo vòng thị trấn bằng chiếc xe đạp năm nào. Gió làm tóc tớ bay, gió làm tớ thấy lạnh, gió làm tớ sợ sẽ thổi bay đi cái hạnh phúc lúc này. Nhưng chính cậu đã lấy gió thổi bay đi nỗi sợ về hạnh phúc mong manh nơi tớ, chính cậu hóa thành bình yên và an nhiên trong tớ. Tớ im lặng, cậu cũng im lặng, chỉ có chiếc xe đạp là lên tiếng. Nhưng chẳng hiểu sao, tớ lại tin chắc rằng tớ hiểu lòng cậu lúc này, hiểu, hiểu rất rõ, hiểu hơn bao giờ hết. Cậu chính là thanh xuân của tớ, thanh xuân rực rỡ, thanh xuân mà tớ không nỡ đi qua.

Lại một lần nữa, tự nhiên và tự nhiên tớ muốn chúng ta thoát khỏi hai chữ “bạn thân”. Bạn thân gì mà toàn nói những lời ngọt ngào yêu thương. Bạn thân gì mà lo sợ khi có người thứ ba chen vào hai chúng ta, bạn thân gì mà thấy ghen khi người kia đi với người khác. Bạn thân gì mà mỗi lần tớ giận dỗi vô lí cậu cũng chấp nhận rồi mua kẹo an ủi, dỗ dành thế kia. Bạn thân thì có cần lấy ngày sinh của nhau để đặt làm mật khẩu facebook hay không, có cần hứa sẽ bảo vệ tớ mãi thế không? Ừh thì mình chỉ là bạn thân thôi đó.



Này cậu, rốt cuộc cậu coi tớ là gì? Chỉ là bạn thân thật sao?

Tớ năm lần bảy lượt ra hiệu: chúng mình tiến lên đi nhưng sao cậu cứ dặm chân mãi đó thế? Tớ không thể chịu được, bạn thân thì không phải nhưng để nói là người yêu thì cũng chẳng đúng. Là do tớ ảo tưởng tình cảm từ một phía à!? Thật vậy sao, chỉ có tớ xem cậu hơn mức bạn thôi sao?

Nếu thế thì chuyện nhà tớ tự nhiên phải chuyển đi nơi khác chắc sẽ không ảnh hưởng tới cậu đâu nhỉ? Chắc chỉ mình tớ buồn. Giây phút rời đi, tớ đã mong cậu níu tớ lại và nói rằng “Mình đừng làm bạn thân nữa. Tớ thích cậu”. Nhưng không, cậu chỉ “Đi mạnh giỏi nha, giữ liên lạc nhé!”. Là do cậu không giỏi ăn nói, do cậu ngại ngùng không dám nói hay sự thật đó là điều cậu muốn nói?

Ngày tớ rời đi. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. … Rồi nhiều ngày về sau, chúng ta cũng chỉ có những câu hỏi như đôi bạn xã giao: ăn cơm chưa, ngủ chưa, tắm chưa, …

Rồi vào một ngày nắng đẹp, tớ tự nhiên viết cho cậu một bức tâm thư với nội dung “Mình là gì của nhau?”. Đọc xong, cậu đã nghĩ mà lại trả lời tớ như thế vậy? Một lời hồi đáp nhưng không hồi kết. Nếu như trước, tớ sẽ chấp nhận cứ thế này, cứ là bạn thân để được bên nhau nhưng giờ tớ chọn rời xa cậu để biết chúng ta có thật sự cần nhau.

Và, chúng ta cần nhau thật, cần nhau tới đau lòng, tớ im lặng, cậu cũng im lặng. Vậy là đã 3 năm, kể từ ngày chúng ta quyết định im lặng. Thỉnh thoảng, tớ lại giả ngơ hỏi thăm cậu với vài người bạn cũ, tớ biết về cậu chỉ qua vài thông tin ít ỏi nhưng tớ vẫn muốn biết. Còn cậu, còn muốn biết và nhớ về tớ không?

Liệu rằng trên dòng đời này, cậu đã nói với ai điều mà tớ muốn nghe nơi cậu nhất chưa? Uả mà? Sao tớ lại thắc mắc điều này nhỉ? Ba năm rồi, cũng đủ để tớ quên cậu và bỏ câu chuyện này xuống, nhưng sao … tớ lại chưa thể. Tớ vẫn mãi suy nghĩ trong đầu “Trong lòng cậu, tớ thật sự là gì?”.

Nếu thời gian quay lại, tớ vẫn rất muốn được gặp câu, thân với cậu và được ở bên cậu trong sự tự nhiên của ông trời sắp đặt. Nếu thời gian quay lại, tớ sẽ không im lặng nữa vì dù chỉ là bạn thân thì ít nhất tớ vẫn có một tư cách, vị trí trong cuộc sống của cậu; hơn là giờ chỉ có thể là người xa lạ đứng từ xa nhìn cậu – chàng trai năm đó của tớ.

© Chloe – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top