Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu như anh làm tổn thương em (Phần 2)

2011-11-11 15:35

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Khi chúng tôi yêu nhau, anh thuê một căn chung cư và cùng tôi sống ở đó. Lúc đầu, tôi không muốn như vậy. Như thế thì... mang tiếng lắm. Gia đình anh khá giả, tôi lại chỉ là một cô gái có công việc làm bán thời gian bình thường. Nhìn vào đã khập khiễng chẳng xứng đôi. Thêm chuyện nhà cửa, hẳn người ngoài nhìn vào chẳng mấy ai ưa...

Nhưng yêu nhau, được ở bên nhau là hạnh phúc. Những suy nghĩ ấm ức dần dần cũng được anh giải tỏa phần nào. Người yêu tôi hay ghen... Thành ra, tôi không thể đi làm đêm hôm, ăn mặc hở hang như trước nữa. Tôi chuyển sang công việc tại một siêu thị nhỏ, với vai trò thu ngân. Những ngày tháng ấy vui vẻ vô cùng. Mặc dù, bạn bè của anh thì ngày một thưa thớt hơn. Họ khá không hài lòng khi anh không còn như xưa nữa. Phần lớn thời gian, anh dành cho công việc ở chỗ bố, còn lại là cho tôi, không đi chơi, không tụ tập. Cũng có đôi lần anh ngỏ ý muốn tôi ở nhà thôi... không phải lo toan quá nhiều hay làm việc vất vả để làm gì cả... Song, tôi vẫn nói với anh là... cứ để tôi đi làm đi... Bởi vì ai cũng cần tự lập cả.

Chúng tôi đã bên nhau một thời gian, nhưng chưa bao giờ anh đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ. Việc anh ra ở riêng cũng gây không ít ồn ào trong nhà. Bố mẹ anh phản đối dữ lắm. Nhưng anh nói là, anh muốn thử sống một mình xem sao... Thế nên họ cũng phần nào cho qua chuyện.

Mỗi lần, bố mẹ anh đến... tôi đều phải đi ... trốn. Nếu mà tình cờ gặp, thì nói là bạn sang chơi, hoặc biết bố mẹ anh gần tới nơi... thì tôi chạy đi nơi khác. Tôi thông cảm cho anh khi giấu chuyện của chúng tôi với gia đình. Bởi nhìn bố mẹ anh thôi, đã đủ thấy họ "khó" quá đỗi... Anh nói, nếu họ biết, sẽ rất phiền... Tôi tin anh, tin vậy.

Nhưng rồi, chẳng chuyện gì giấu mãi được đâu. Lâu lâu, nó cũng phải "lòi ra" chút đỉnh... Vài lần hoài nghi rồi thì cũng bung bét hết. Mẹ anh biết chuyện. Rằng thì thời nay cũng khác ngày xưa, nhưng những bà mẹ bây giờ vẫn hay có thói quen... thương con theo kiểu cũ.

Mẹ anh vẫn cho rằng, chỉ có gia đình mới là người có thể yêu thương và định hướng cho anh một cách rõ ràng. Bà tìm mọi cách cấm cản... Mai phục.... và làm nhục tôi.

Bà đuổi tôi ra khỏi nhà khi mà anh không có đó... Những lúc như vậy, tôi hầu như im lặng. Tôi biết, bà là người đã mang anh đến với cuộc đời... Nói một cách gián tiếp, chính bà là người đã tạo ra món quà tặng - là anh - vô giá ở bên tôi. Tôi không bao giờ dám cãi lại bà cả...

Hai mẹ con anh xung đột ngày một gay gắt vì tôi. Được một thời gian thì bà thay đổi chiến thuật. Trước mặt anh, bà tỏ vẻ chấp nhận tôi, chỉ có bố anh là còn đôi chút hậm hực tôi. Nhưng sau lưng, thì là một thế giới hoàn toàn tăm tối đang mỉm cười với tôi ở đó. Bà làm cho tôi căng thẳng vô cùng.

Đôi lần, tôi tâm sự với anh, anh gạt tay:

- Mẹ anh hiền lắm. Mẹ đã chấp nhận em rồi. Em đừng thành kiến với mẹ như vậy...

Tôi cảm thấy buồn bã và bồn chồn trong người. Ăn không ngon, dăm bữa lại buồn nôn, ói mửa.

Tác giả: Sưu tầm – Người đọc: Kún, Mr Kool – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

ảnh minh họa


Vào một ngày mưa nọ, bố mẹ anh hẹn gặp tôi và nói với tôi rằng anh đã có người khác, và rằng bởi vì thương hại tôi nên nói cho tôi rõ để cho anh và người mới tới với nhau được hạnh phúc trọn đường hơn.
Như mọi lần, tôi vẫn bình thản trước những gì họ nói. Lại một trò mới, để chia rẽ mà thôi. Tôi im lặng lắng nghe và dạ vâng lễ phép. Nhưng không hiểu sao mặt tôi tái mét rồi mắc ói liên miên...Mẹ anh nhìn tôi như muốn phát điên, bà chau mày:

- Đừng nói với chúng tôi là cô đang có thai đấy nhé??????

Tôi ngước mặt nhìn bà, tay vẫn bịt miệng vì cơn buồn nôn cứ tràn lên cổ họng:

- Dạ... dạ... chắc không phải đâu cô ơi...

Bà gắt gỏng:

- Không có thì tốt. Có thì bỏ ngay cho tôi. Đừng có lôi con cái vào cuộc chơi ba bữa nửa tháng của nhà này. Ở đây không chứa chấp!

Tôi chẳng lạ lẫm gì với những lời nói cay độc này. Những gì bố mẹ anh dành cho tôi vốn vẫn độc ác theo thói quen như vậy. Vì tôi không xứng với con họ... Không xứng mà...

Nói rằng, tôi không suy nghĩ về chuyện anh có người khác...chắc là nói dối... Bởi đêm hôm đó, khi về nhà, nằm bên cạnh anh trên chiếc giường mà chúng tôi vẫn thường mặn nồng, chăn gối... Tôi vòng tay ôm chặt lấy anh, hôn nhẹ lên môi anh, nhìn anh...:

- Anh, có khi nào anh có người khác mà em không biết không?

Anh quay sang nhìn tôi, ánh nhìn hơi trách móc:

- Em không tin anh sao?

Tôi cười rồi hôn nhẹ lên má anh:

- Tất nhiên là tin nhưng vẫn muốn hỏi...

- Chà, sai lầm của phụ nữ là hỏi quá nhiều đó. - Nói rồi, anh lấy tay véo mũi tôi.

- Á, đau quá! - Tôi khẽ la lên

- Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em...

- Nếu anh làm tổn thương em thì sao...?

Tôi chưa nói hết câu thì anh đã hôn tôi đắm đuối... như cách chúng tôi... vẫn thuộc về nhau như thế...

Vài ngày sau đó, không biết có chuyện gì, anh trở về nhà trong tình trạng say xỉn. Từ ngày chúng tôi chung sống, chưa bao giờ tôi thấy anh say đến thế. Tôi đỡ anh vào nhà nhưng anh hất tay tôi ra và xô tôi ngã...

- Cô buông tôi ra, con đĩ!

Tôi hoàn toàn shock khi nghe anh nói câu đó. Anh chưa từng nặng lời với tôi chứ đừng nhắc tới chuyện chửi bới. Nhưng bởi vì nghĩ anh đang say, nên tôi vẫn cố gắng lết về phía anh và đỡ anh vào giường. Áo anh thấp thoáng những vết son môi, khiến tôi hoảng hốt và quện trong hơi men là mùi hương nữ giới còn mới và rất lạ... Lần này, anh hung hãn hơn... Anh tát tôi thật mạnh, khiễn tôi đổ gục xuống sàn nhà:

- Cô có thai với ai? Mà phải lén lút, phải giấu tôi?

(...)

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top