Phát thanh xúc cảm của bạn !

Này anh, đã bao giờ anh thật sự yêu em?

2019-01-11 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Bức ảnh chị cười trong điện thoại anh khiến em khó chịu, anh dối rằng chỉ là mẫu người lý tưởng lưu về đã lâu, chẳng phải rất giống em sao? Em khoái chí, chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cho đến ngày này một tháng trước, ngày chị ấy về nước, ngày em thấy hai người bên nhau, trao những cử chỉ như khi anh ở bên em, thậm chí còn chân thật hơn thế. Và sự thật thì chị ấy giống em đến kì lạ, không, phải là em giống chị ấy mới đúng, cách nở nụ cười, mái tóc ngắn, đôi kiếng tròn... Rốt cục thì thời gian qua em chỉ là một thế thân, một con rối ngu ngốc trong tay kẻ vô tình.

***

Đêm qua em mơ thấy chúng ta của ba năm trước, khi em đôi mươi, khi cuộc sống của em chỉ quanh quẩn bên giảng đường và quán cà phê nơi mình gặp gỡ. Còn anh vẫn nụ cười hiền, đôi mắt sáng và chất giọng trầm ấm làm em say đắm. Chỉ khác một điều, rằng ngày ấy mình bên nhau.

Đã gần một tháng kể từ ngày mình chia tay, cái ngày em gọi anh và nói rằng có lẽ mình nên dừng lại, cái ngày anh chỉ nhẹ bẫng đáp một tiếng "ừ". Tiếng "ừ" của anh còn đáng sợ hơn cả những điều tồi tệ nhất em từng trải. Em bỗng nhớ khoảnh khắc khi em nói lời yêu, anh cũng chỉ "ừ" như thế, vậy mà đó lại là tiếng "ừ" làm em hạnh phúc đến vỡ òa. Có lẽ em đã quá mù quáng và dại dột khi trao đi nhiều hơn ngay từ phút ban đầu.

Suốt một tháng qua, em đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Một mối quan hệ kéo dài ngần ấy năm, cuối cùng khi kết thúc cũng chỉ vỏn vẹn trong đôi ba lời. Chưa bao giờ em nghĩ rằng bản thân lại là người nói chia tay, và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trái tim cố chấp của mình lại đủ bản lĩnh để buông bỏ. Nhưng em đã làm, em đã chấp nhận từ bỏ tất cả khoảng thời gian qua, tất cả kỉ niệm, tất cả tâm tư tình cảm dành cho anh... em buông.

Ngày đầu gặp nhau, anh mời em cốc cà phê vì em quên mang tiền và anh thì ngồi đối diện. Nụ cười anh lúc đó ngọt ngào và ấm áp hơn cả nắng xuân. Thế là em yêu, một cách rất đơn thuần, ngây ngô mà chân thật.


Anh nhận lời bên em, suốt ba năm ấy em thực sự hạnh phúc, dù em vẫn biết mình đang là người trao đi nhiều hơn, nhưng em chấp nhận. Em đã ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần hi sinh sẽ có được sự đền đáp xứng đáng. Từng món quà em làm, từng buổi hẹn hò em chỉn chu lên kế hoạch, từng vui buồn của em đều để nơi anh. Bạn bè em hỏi có thật là mình yêu nhau không, hay chỉ là em yêu anh vậy? Em chẳng nghi ngờ mà gạt phăng vế thứ hai. Ấy vậy mà bây giờ chính em lại đang tự hỏi, có bao giờ anh thực sự yêu em?

Duyên phận đôi mình vốn đã lỡ làng ngay từ phút gặp gỡ. Tại sao mình gặp nhau, tại sao lại khiến em yêu anh, và tại sao anh lại nhẫn tâm nhận lời yêu em khi trong lòng anh vẫn còn thương người cũ?

Anh chưa bao giờ nói yêu em mà chỉ nói rằng yêu nụ cười của em, chưa bao giờ khen em đẹp mà chỉ nói rằng em cắt tóc ngắn sẽ đẹp hơn nhiều, anh tặng em đôi mắt kiếng dù em chẳng thích. Vậy mà em đã tiếc nuối cắt đi mái tóc dài, khiến mắt kiếng trở thành món phụ kiện quen thuộc. Khi gặp anh, em sẽ cười thật nhiều, vì anh đã nói khi em cười khiến anh yêu em nhiều hơn...

Em thay đổi mình vì anh, đến nỗi đôi khi chính em còn chẳng nhận ra mình nữa. Em đã nghĩ rằng đó là sự hi sinh cho tình yêu và cho người mình yêu. Nhưng thật ra, sự cố gắng của em chỉ là một vai diễn mà anh muốn, anh muốn em mang hình bóng của chị ấy, người cũ anh còn thương.

Bức ảnh chị cười trong điện thoại anh khiến em khó chịu, anh dối rằng chỉ là mẫu người lý tưởng lưu về đã lâu, chẳng phải rất giống em sao? Em khoái chí, chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cho đến ngày này một tháng trước, ngày chị ấy về nước, ngày em thấy hai người bên nhau, trao những cử chỉ như khi anh ở bên em, thậm chí còn chân thật hơn thế. Và sự thật thì chị ấy giống em đến kì lạ, không, phải là em giống chị ấy mới đúng, cách nở nụ cười, mái tóc ngắn, đôi kiếng tròn... Rốt cục thì thời gian qua em chỉ là một thế thân, một con rối ngu ngốc trong tay kẻ vô tình.


Em khóc, buồn tủi, thất vọng và đau đớn. Nhiều đến mức em căm phẫn hình hài của bản thân, đến mức tất cả gương trong phòng đều bị em đập vỡ. Em nói chia tay anh, có lẽ đó là điều tốt nhất cho một mối tình mà kết cục chỉ mình em đau khổ.

Giấc mơ đêm qua rất thật, lại vừa nhạt nhòa như sương. Anh đứng đó với bóng lưng mà em đã tạc vào tâm khảm. Em chẳng thể với tay chạm lấy dù chỉ một lần, màn sương dày thêm và anh mờ dần trước mắt, cho đến khi em chẳng còn nhìn thấy gì nữa ngoài màn đêm đen kịt. Chuyện tình này từ đầu đến cuối em chỉ là người đơn phương, mang danh là người yêu, nhưng lại chẳng hề được yêu, trao đi thật nhiều, cuối cùng cũng chỉ là công cốc.

Tình đậm, người dửng dưng. Yêu càng sâu, xa nhau càng đau đớn. Anh tiếp tục vui bên chị ấy, em tiếp tục lặng lẽ tự chữa lành mà bước đi. Tóc đã dài, kiếng không còn nữa và nụ cười em hiếm hoi xuất hiện, nhưng em biết một điều rằng lòng em đã trở nên băng giá. Nhớ anh, em vẫn nhớ, nhưng thay vì yêu anh, em sẽ yêu chính em, đó mới là người xứng đáng với tình yêu và xứng đáng được thương yêu.

© Amethyst – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không

Lãng mạn có cần thiết không

Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

back to top