Năm ấy chúng ta 17
2021-07-29 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Chị thích lên thành phố. Thích được khám phá, thích cuộc sống sô bồ nhộn nhịp nơi phố thị. Nhìn chị mà lòng tôi nghẹn lại. Tôi thì chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở đây bên cạnh chị. Tôi thật sự muốn ở đây.
***
"Hoài niệm như một hũ rượu, càng ủ lâu ngày càng ủ lâu càng đậm đà, nhấp đến đâu thấm đến đấy, dẫu biết rượu đắng chát, càng uống càng đau… nhưng lại chẳng can đảm để buông chén. Có những người với những ký ức sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt, nhưng cũng có những người rất kỳ lạ, càng chôn sâu, càng dấu kỹ đến đâu thì những mảnh ký ức đó vẫn không ngừng chậm rãi sinh sôi".
Mùa hè năm ấy, tôi tròn 17 tuổi, vì gia đình sửa lại nhà nên tôi về quê nội. Quê nội tôi là một làng nhỏ ngoại thành. Trong ký ức của tôi, ngôi làng nhỏ bé ấy là một thứ gì đó nhớp nháp, cũ kỹ, với con đường lầy lội sau con mưa rào, là những mái nhà lụp xụp sau luỹ tre làng. Là một người con gái với chiếc răng khểnh, với đôi má lúm đồng tiền và giọng nói như chim hót.

Nhà ông tôi ở giữa làng, những ngày đầu mới về, còn bỡ ngỡ, tôi chỉ quanh quanh trong nhà, nơi xa nhất tôi đặt chân đến là sân bóng của làng. Gọi là sân bóng thực chất nó là một bãi đất trống giữa cánh đồng, 2 bên giáp 2 bãi tha ma. Chiều hôm ấy tôi theo chân anh họ tôi ra sân bóng chơi, trong lúc anh họ tôi đá bóng thì tôi lang thang dọc theo cánh đồng. Ánh nắng chiều nhuộm vàng cả cánh đồng, lũ trẻ cười nói nô đùa trên những con đường đê. Vô tình tôi gặp lại chị , thực chất chúng tôi bằng tuổi nhau, chỉ là tính theo họ thì chị hơn tôi, đại khái cụ nội tôi là em trai của cụ nội chị.
Tôi nhớ hồi tôi còn bé, đợt 5 tuổi tôi có học mẫu giáo ở trường làng, tôi cả chị học cũng lớp với nhau. Đến năm lớp 1 tôi về thành phố, cứ hè đến là tôi lại về quê chơi với ông nội. Cứ như vậy đến năm tôi vào lớp 3 thì suốt từ đó đến nay, 9 năm trời tôi chưa một lần về lại nơi này. Gặp lại nhau, chẳng biết nói gì, tôi và chị nhìn nhau khẽ cười. Chẳng ai đủ can đảm để phá vỡ sự im lặng này.
Từ hôm đó, chúng tôi lại như trở về thời bé thơ, quấn quýt bên nhau chẳng rời, sáng sáng theo chị lên sông câu cá vớt bèo, chiều chiều ra đồng cắt cỏ chăn trâu. Tôi không biết giữa tôi và chị là thứ tình cảm gì, chỉ biết những ngày ấy, ngày nào không gặp chị, không được nhìn thấy chị, không được nói chuyện với chị, lòng tôi nặng chĩu. Thứ cảm xúc không thể gọi tên ấy cứ ngày một lớn dần, nó gieo vào đầu tôi một nỗi sợ. Tôi thật sự sợ, rất sợ, sợ phải về Sài Gòn, sợ không được nhìn thấy chị, sợ cái cảnh phải đối mặt với nỗi nhớ cồn cào khi nhớ về chị. Nhiều khi tôi tự hỏi, nếu tôi đi mất rồi, chị có như tôi không? Chị sẽ nhớ tôi chứ. Nhưng trái lại, có vẻ chị không quan tâm, hoặc chị chưa nghĩ đến điều ấy. Chị nói với tôi chị muốn học hết lớp 12 rồi lên Sài Gòn vừa học vừa làm, chị muốn giúp đỡ bố mẹ, chị muốn thoát khỏi cảnh nghèo, thoát khỏi nơi này, chị thích lên thành phố. Thích được khám phá, thích cuộc sống sô bồ nhộn nhịp nơi phố thị. Nhìn chị mà lòng tôi nghẹn lại. Tôi thì chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở đây bên cạnh chị. Tôi thật sự muốn ở đây.

Có một lần, tôi sang nhà chị, thấy chị đứng cùng một người con trai trước cổng nhà chị, hai người cười nói điệu bộ rất vui vẻ, thấy tôi chị vẫy tay chào. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi rất ghét chị, cực kỳ ghét chị, tôi làm mặt lặng thinh. Tôi đi ngang qua chị như người không quen biết. Những ngày sau đó, tôi nhất định không sang nhà chị nữa, mặc cho thâm tâm tôi gào lên rằng tôi đang rất nhớ chị, cần gặp chị. Tôi cứ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ, mình có thể không chế được cảm xúc của mình, nhưng không. Tôi từ lừa dối bản thân, tự tìm đủ mọi lý do để đi ngang qua nhà chị, đến cổng tôi lại bước chậm nhất có thể để nhòm vào nhà chị xem chị có nhà hay không. Cứ thế mỗi tối tôi lượn qua lượn lại trước cửa nhà chị 4 5 lần liền mới chịu về nhà đi ngủ. Cuối cùng, người chịu thua vẫn là chị, chị sang nhà tìm tôi, chị bảo nghe nói em thích đọc sách chắc có nhiều truyện hay. Tôi vùng vằng đưa chị quyển truyện tôi thích nhất "Chú bé rách rưới" của Giêm Grin-ut. Chị hỏi tôi: “Tại sao tên người lại để trong ngoặc kép thế?”. “Vì để khẳng định đó là một người quan trọng”. Câu trả lời rất vớ vẩn, nhưng chị vẫn tin. Chị cầm tay tôi kéo kéo khẽ nói: “Thôi! Ai làm gì đâu mà dỗi…”. Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi. Chẳng dỗi được nữa! Hai đứa lại nhìn nhau cười.
Thời gian cứ thế trôi đi, còn vài hôm nữa là đến ngày tôi phải về thành phố. Tối hôm ấy, tôi lấy xe đạp của anh họ đèo chị đi chơi. Hôm nay, tôi nhất định sẽ nói với chị một điều gì đó, nhất định phải nói cho chị nghe những điều tôi luôn ấp ủ. Nhưng cuộc đời luôn giành cho chúng ta những điều bất ngờ vào những lúc quan trọng nhất. Hôm ấy làng bên có đoàn nghệ thuật về biểu diễn ở sân đình, chúng tôi rủ nhau đi từ sớm, đoàn tan. Chúng tôi đèo nhau ra về, đi qua cổng làng bên thì bị một đám trai làng chặn lại. 5 6 thằng tầm tầm bằng tuổi tôi, đứng trước mặt. Chúng bắt đầu trêu đùa tôi. Một thằng lớn nhất đám, tôi không biết tên, chỉ biết theo hành động và lời nói của nó thì nó thích chị. Thằng đó tát vào mặt tôi một cái đau điếng, nó cười cười nói: “Thằng ranh con này! Mày dám chở người yêu của tao à, mày không biết tao là ai à?”
Tai tôi ù đi sau cú tát của nó, 3 4 thằng đứng đằng sau lao vào lôi tôi sang bên lề đường, thằng thì đấm, thằng thì đá. Tất cả những gì tôi làm được là co người chịu đòn. Chị thấy tôi bị đánh thì gào lên lao vào đẩy lũ kia ra. Trong lúc tình cảnh nguy kịch đấy chị hét lên: “Mày điên à, nó là em họ tao đấy”. Thằng lớn nhất khựng lại, nó kéo tôi dậy, hỏi: “Mày em nó à...?”. Sự hèn nhát đã khiến tôi nói một câu mà mãi đến sau này, tôi vẫn căm hận bản thân mình “Vâng ạ!”. Rồi thằng đó bắt tôi gọi nó là anh rể. Tôi gọi nó là anh rể. Rồi nó bắt tôi đi xe về trước, còn đâu nó sẽ đưa chị về nhà sau.
.jpg)
Tôi đạp xe về mà lòng ngổn ngang suy nghĩ, tôi không thẳng nhà mà đi qua nhà chị, dựng xe nhìn từ xa, tôi đợi nó đưa chị về đến cửa nhà rồi mới đạp xe về nhà ông nội. Những ngày sau đó tôi không gặp chị nữa, chị cũng không gặp tôi. Thi thoảng 1 2 lần chúng tôi đi ngang qua nhau nhưng cũng chỉ như 2 người lạ. Cứ như vậy chúng tôi lướt qua cuộc đời nhau.
Sáng nay, bố về thăm ông nội, hơn 12 năm tôi mới có dịp về lại nơi này, mọi thứ đã thay đổi, quê tôi giờ đổi khác quá nhiều. Không còn những con đường đất lầy lội, không còn những mái nhà lụp xụp. Thay vào đó là những con đường nhựa, những mái nhà cao tầng, tôi nhìn mọi thứ đều xa lạ. Nhưng con đường từ nhà ông đến nhà chị thì không hiểu sao tôi vẫn đi được, vẫn nhớ được. Tôi nghe anh họ kể chị lấy chồng rồi, lấy năm 20 tuổi. Chồng chị chính là thằng đánh tôi năm đó, anh họ tôi nói số chị khổ, thằng chồng không ra gì, cờ bạc , nợ nần, bán nhà bán cửa, đã vậy còn đánh chị. Năm ngoái, chị bị đánh đến nhập viện, vết sẹo dài bên má trái. Nghe anh họ kể mà lòng tôi quặn thắt lại, mắt nhoè đi, lồng ngực tôi như có tảng đá đè lên... Chiều đến, tôi đi lang thang dọc theo cánh đồng, con đường đất chẳng biết vô tình hay cố ý đưa tôi ra sân bóng của làng. Thời gian đã khiến mọi thứ thay đổi, sân bóng được làm lại khang trang đẹp đẽ hơn hẳn, nhưng cây bã đậu già thì vẫn còn đây, những kỷ niệm hồi còn mẫu giáo, những ngày thơ bé vẫn quanh quẩn nơi này. Chạm tay vào gốc cây, giật mình khi thấy tên tôi được khắc ở đây trong ngoặc kép cẩn thận, nét chữ mềm mại, đẹp vô cùng "... Hải Hoàng"
Bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc
- Năm ấy chúng ta 17...
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






