Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hè không trở lại

2024-09-30 13:00

Tác giả:


blogradio.vn - Người ta vẫn hay nói, thế gian này người ta xa nhau bằng những lời người ta không chịu nói, thế nhưng liệu rằng, thời điểm năm mười lăm tuổi ấy khi nói ra, thì đôi bàn tay nhỏ bé của tôi có thể nắm lấy tay cậu hay không?

***

Làm sao lại có những mùa hè không trở lại? Khi năm nào hè cũng vội vã đến, rồi lại vội vã gói gọn cái màu nắng gắt gao ấy mà rời đi. Tôi không tiếc mùa hạ, bởi hạ năm nào mà chẳng đến, duy chỉ có mùa hè năm ấy, một mùa hè năm tôi mười lăm tuổi đã qua, dư vị của mùa hè trong tôi cứ là cái khoảng nuối tiếc không nguôi. Dù giờ đây đã qua mấy mùa nắng với mưa ngâu, đã qua biết bao cái sự lay động nhỏ bé của đất trời khi đã vào độ sang thu, ấy thế mà dáng vẻ thiếu niên toả sáng nhất bầu trời của chúng ta ở mùa hạ năm đó, thật sự khiến trái tim ai đó rung động, lại càng không muốn rời xa.

Năm đó, chúng ta mười lăm tuổi, cái độ tuổi mới lớn, đầy ngây ngô pha chút những rung động đầu đời. Những thiếu niên ở độ tuổi ấy, mang trong mình ước mơ về ngôi trường cấp ba đã hằng mong ước, mang trong mình những hoài bão khát khao để chinh phục chặng đường tương lai rực rỡ phía trước. Nhưng hình như, cái giá của sự trưởng thành năm mười lăm ấy, chính là sự chia ly khi màu nắng hạ đã neo đậu nơi mái hiên nhà, nơi cửa lớp, nơi bàn học năm nào. Trên cái màu phượng nở, trên cái thân phượng gồ ghề đã yên vị ở cõi đời mấy mươi năm, đã chứng kiến năm tháng những thiếu niên ấy ngày một trưởng thành. Hạ về rồi, tôi của năm đó, cũng ý thức được sự chia ly đang kề cạnh bên tôi và cậu ấy, trái tim thiếu nữ mười lăm ấy thật sự không đành lòng. Nhưng mùa hạ vốn dĩ lại không xem ai là sự ưu tiên tuyệt đối, sẽ chẳng vì ai, mà tháng năm năm ấy sẽ trôi chậm lại thêm một chút. Để rồi tôi chợt nhận ra, mùa hè có chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, tháng năm vươn lại màu nắng hạ nơi mái tóc của thiếu niên năm nào, cũng sẽ chỉ còn tồn tại trong trái tim ai đó mà thôi.

Tôi vẫn nhớ rõ, lần cuối cùng, tôi nhìn thấy bóng lưng và nụ cười ấy là một ngày hạ đầy nắng của tháng năm. Cầm trên tay chiếc áo đồng phục quen thuộc, với những lời chúc về tương lai tươi đẹp phía trước, nhưng trên chiếc áo ấy vẫn còn một khoảng trống dành cho một người vô cùng đặc biệt. Khoảnh khắc cậu ấy cầm bút kí lên chiếc áo, tôi đã thật sự muốn đem những rung động trong lòng mình ra để hoà vào nắng hạ, để cậu ấy biết rằng, hoá ra, ở cái khoảng lưng chừng thanh xuân tuổi trẻ, ở năm tháng nỗ lực hết mình ấy, đã từng có một người vì nụ cười cậu mà ôm trong tim mình nỗi tương tư. Thế rồi, sự chia ly của mùa hạ, đã đẩy chúng ta ra thật xa. Chúng ta của năm đó, nỗ lực hết mình vì tương lai phía trước, chúng ta của năm đó là những thiếu niên mang trong mình những hoài bão và ước mơ lớn lao, chúng ta của năm đó dù có nhiệt huyết như thế nào, cũng chẳng thể trở về được nữa. Người ta vẫn hay nói, thế gian này người ta xa nhau bằng những lời người ta không chịu nói, thế nhưng liệu rằng, thời điểm năm mười lăm tuổi ấy khi nói ra, thì đôi bàn tay nhỏ bé của tôi có thể nắm lấy tay cậu hay không?

Hạ theo tháng năm mà chẳng đợi ai cả, hạ đi rồi, bỏ lại sân trường năm ấy cái rung động đầy ngây ngô của tình đầu, bỏ lại nơi này những mối tình dang dở. Nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn hỏi rằng, còn không nhỉ? Chúng ta của năm đó, mặc dù trong thâm tâm có lẽ đã biết câu trả lời từ lâu. Chỉ hi vọng rằng, sau này dù có ra sao, chúng ta nhất định phải sống thật hạnh phúc.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên Phận Của Chúng Ta Chỉ Nên Đến Đây Thôi | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top