Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

2024-09-17 17:30

Tác giả: Phạm Thị Vân Anh


blogradio.vn - Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

***

Cô gái của tuổi 23, mọi thứ đối với tôi nhẹ nhàng và mong manh lắm. Tôi vẫn mơ mộng, vẫn ấp ủ bao hoài bão của tuổi thanh xuân, vẫn chờ đợi một điều gì đó quá đỗi mơ hồ và vẫn cố gắng trưởng thành trong nỗi đau mất bố ở tuổi 20. Tôi vẫn luôn thấp thỏm trong cái không gian riêng mà tôi tự xây lên ấy, cô lập và không an toàn vì xa bố mãi mãi, vì xa nhà một mình học trên Hà Nội... Cảm giác an toàn tôi vẫn kiếm tìm, vẫn hy vọng, muốn dựa dẫm… chỉ bằng qua những cơn mơ về bố.                                                        

Tôi vẫn sống như vậy, cho đến một ngày bị ép đi gặp mặt một anh chàng do bà tôi giới thiệu... tôi đã khóc vì tôi không muốn. Đối với tôi, người con trai ấy có quá nhiều lỗi, lỗi lớn nhất là tôi chưa muốn quen mà anh đã xuất hiện và tội thứ hai là anh đã từng có nhiều mối quan hệ mập mờ...

Trong cái thế giới rộng lớn này, anh và em gặp nhau, có lẽ là định mệnh.

Tình cảm của chúng ta đến tự nhiên từ cái lần gặp mặt đầu tiên do mai mối. Em và anh với nhau đều là mối tình đầu, trong khi cả hai đều chưa có ý định yêu.

Ngày mưa phùn, khi người người hối hả trở về nhà sau một ngày bận bịu, tôi thong thả tắm mình trong cơn mưa bụi ấy, đến quán trà sữa Happy Tea và gặp anh. Tôi có chút thay đổi về style ăn mặc: màu mè và loè loẹt. Tôi cũng không hiểu sao mình như vậy, có lẽ muốn ấn tượng về tôi xấu đi hoặc là chỉ lướt qua nhau một lần trong đời, thì có cần phải nhớ nhau không??

Tôi tới, anh đã ngồi ở đó, kim đồng hồ nhích từng giây và tôi thì không hứng thú. Hôm sau và hôm sau nữa, anh và tôi vẫn là những tin nhắn hỏi han không đầu không cuối... và tôi vẫn không cảm xúc, mặc dù có thêm một chút tò mò về những câu chuyện đi dạy gia sư anh kể. Rồi ngày 8/3, anh rủ tôi đi xem đá bóng, tôi hỏi lý do tôi nên đi, anh bảo để cậu tôi và bạn tôi có cơ hội gặp nhau còn mai mối. Lý do chính đáng đấy chứ, tôi bỗng vui vì cái lý do đáng yêu ấy và vì người con trai đã trót một lần say và gọi cho tôi, nào hát "dở ẹc", nào "bắn tiếng anh lung tung". Và bất ngờ hơn vì có kiểu quà 8/3 như vậy?

Trời lại mưa, nhưng mưa to hơn cái ngày đầu gặp gỡ, tôi khoác áo mưa đôi cùng anh và lên xe anh chở. Sau này anh đã khai rằng anh chết mê cái màu son đỏ cam hôm ấy của tôi. Tới sân Mỹ Đình, có nhiều bạn của anh và tôi tự dưng "bị" nghe một cuộc điện thoại của phụ huynh của anh. Có chút ngại ngùng nhưng cũng sớm bắt nhịp với câu chuyện sau màn chào hỏi với bác trai. Trong hàng ngũ cổ động viên rất đông, rất đng ý, tôi ngồi cạnh anh và im re, bởi tôi có hiểu gì về bóng đá đâu. Tôi mở miệng hỏi câu nào là bị mọi người cười câu đó, dù anh vẫn cố gắng giải thích những kiến thức cơ bản về bóng đá cho đứa có kiến thức bằng 0 trong môn thể thao này như tôi. Tan cuộc, ngoài trời đã ngớt mưa, và chúng tôi lại ra về, nghĩ về anh và cười một mình rồi mang theo hình ảnh anh đi vào giấc ngủ.

Ngày 16/07/2015, ngày mà tôi dù chưa chính thức yêu nhưng tôi nghĩ mình có quyền ghen, khi quá khứ anh "dám" có mối "thiên tình sử" với một chị. Tôi giận luôn, không thèm trả lời tin nhắn, không thèm hỏi han gì hết. Anh đang ở quê, và tối hôm đó, tôi không nói một lời với suy nghĩ: chắc đây không phải người phù hợp với mình. Tôi tắt máy và anh - đồ lẻo mép đừng mơ giải thích.

6h sáng hôm sau khi tôi còn ngái ngủ, có tiếng gõ cửa và tôi mắt nhắm mắt mở: "Sao anh lại ở đây giờ này?" Anh muốn nói chuyện, mà thực ra là để tôi có cơ hội "nổi máu Hoạn Thư". Anh cười và bảo: "Đồ ngốc, chả bao giờ chịu tin anh cơ, toàn nghe người ta nói linh tinh". Tất nhiên tôi không tin cho đến khi anh kể đâu đuôi câu chuyện. Tôi còn đang ngơ ngác trong câu chuyện không biết là "tình yêu" hay "tình bạn" ấy của anh nhưng tôi biết rằng tôi tin anh. Rồi, trong căn phòng trọ của tôi, không hoa, không nến, không bánh và không lãng mãn ấy: "Làm người yêu anh khổ lắm, em có chịu được không?" Anh tỏ tình cũng đầy thách thức nữa cơ. Tôi gật đầu vì suy nghĩ đầy quyết tâm: "có gì mà mình không chịu được".

Rồi sinh nhật tôi, anh chúc vẻn vẹn bằng 3 chữ: "Chúc em ngoan", khi mà mới sáng sớm đã gõ cửa phòng trong lúc tôi vẫn chưa hiểu nay ngày gì. Tôi thích đi lượn đường, đơn giản chỉ có vậy, và nguyên ngày cuối tuần ấy chúng tôi lang thang từng con phố cổ, từng đoạn đường Hà Nội tôi thích và ghé vào những quán ăn vặt tôi muốn.

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt. Anh sẽ không bảo giờ hỏi vì sao cho tới khi tôi nói và đưa ra góp ý cho tôi.

Người con trai ấy ghen tuông rất đáng yêu, khi mà có bất cứ anh chàng nào xuất hiện tán tỉnh tôi. Anh đều tỏ thái độ dửng dưng nhưng luôn tò mò về người đó, tò mò về tình cảm của tôi. Thậm chí tự dỗi rồi tự làm lành với tôi.

Chúng tôi, không có những món đồ đắt tiền tặng nhau, chỉ là những buổi anh xung phong sang đi chợ, nấu cơm. Anh thích vuốt mái tóc dài mượt của tôi và thích bẹo cái mà phúng phính của tôi, thích trêu tôi đến lúc tôi dỗi, rồi lại ngoan ngoãn dỗ dành tôi.

Người con trai không ngừng lo lắng cho tôi, và rất quan tâm gia đình tôi nữa chứ.

Người con trai ấy cũng chia sẻ mọi thứ chuyện vui buồn, và chúng tôi đã từng khóc và cùng cưới với nhau trong những năm tháng ấy.

Sau 5 tháng quen nhau, tôi đã dần để người con trai sống vô cùng tình cảm ấy, người rất chu đáo và thường khiến tôi tốn nhiều nơ-ron thần kinh khi nói chuyện, người làm tôi tò mò, người khiền tôi cười và làm tôi muốn nói chuyện ấy đã cho tôi hiểu thế nào là "yêu". Người con trai đầu tiên tôi cầm tay, người lái xe đầu tiên chở tôi sau bố tôi mà tôi thấy an toàn... Người chẳng ngọt ngào nhưng luôn làm tôi bất ngờ và hạnh phúc, người con trai ấy đã cho tôi cảm giác "được yêu".

Khi yêu cũng có cãi vã, có giận hờn nhưng mọi thứ chưa bao giờ dừng lại ở từ "chia tay". Vì bọn tôi luôn hiểu, mối quan hệ này là nghiêm túc.

Mối tình 2 năm - và chàng trai ấy đang vì tôi mà cố gắng. Tôi đang vì anh mà hoàn thiện chính mình. Tình yêu của chúng tôi không cao trào nhưng cũng đủ mãnh liệt, đủ để tôi mãn nguyện với lời yêu đầu.

Gặp được nhau là do duyên, ở bên nhau là do phận. Chúng tôi đã có duyên và đang dần kết thúc mối tình ấy để chuyển sang một cái kết có hậu. Mấy tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ về chung một nhà.

© Vân Anh Phạm - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuộc Đời Chỉ Có Một Lần, Đừng Để Bản Thân Phải Hối Tiếc | Radio Chữa Lành

Phạm Thị Vân Anh

Bình yên trong tâm hồn là điều hạnh phúc nhất.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top