Mùa đông năm ấy, có bàn tay buông lơi một bàn tay
2015-11-18 03:29
Tác giả:
Aki
Sáng, cô bạn dậy sớm về quê nên chỉ còn lại một mình, tôi cuộn tròn chăn cố ngủ thêm lúc nữa, vì dù gì cả tuần tôi cũng mới có một ngày nghỉ thôi. Nằm trong chăn, nghe tiếng gió mùa ù ù bên khung cửa sổ, tôi chợt nhớ rằng trời đã ngả sang đông. Đêm qua, nếu cô bạn tôi không cẩn thận mang chăn bông ra dùng thì có lẽ giờ này tôi đã chết vì lạnh. Cảm giác bước ra ngoài vào một ngày đầu mùa gió trở, cái lạnh bắt đầu len lỏi ngấm dần vào da thịt rất dễ làm tâm hồn con người ta xao động. Tự dưng người ta lại thấy buồn, thấy lạc lõng và cô đơn khi nghĩ về những điều đã xưa đã cũ.
Bất giác tôi nghĩ về anh, chỉ là mùa đông này tôi thấy lạnh lẽo và trống trải nên tôi yếu lòng và lại nhớ anh. Rằng nếu giờ này có anh ở đây, anh sẽ lại dẫn tôi đi chầm chậm qua từng con phố, khi nào mệt tôi sẽ dựa vào vai anh, ôm anh thật chặt và tôi sẽ chỉ lặng im không nói. Và tôi thích cái cảm giác bình yên mỗi khi tôi buồn anh sẽ lắng nghe, khi tôi khóc anh sẽ ở bên an ủi lau nước mắt cho tôi và những lúc đầu óc tôi lãng đãng suy nghĩ vu vơ anh sẽ lại bảo tôi: “Ngốc của anh, nghĩ gì mà thừ mặt ra thế kia?”Rồi không đợi tôi trả lời, anh lại nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng, tôi mơ về một hạnh phúc như trong những câu chuyện cổ tích thuở xưa.

Tôi biết anh từ những ngày còn bé tí ti. Anh hơn tôi tám tuổi và anh ở với ông bà, còn bố mẹ anh ở tận trên Hà Nội. Và nhà bà anh ở cạnh nhà bà ngoại tôi. Nên những khi bố mẹ gửi tôi ở nhà bà, nếu bà bận thì bà sẽ lại nhờ anh chơi với tôi giúp bà. Tôi hay lẽo đẽo theo anh đi chơi khắp xóm, những khi học bài anh sẽ cho tôi mượn một cây bút và một quyển vở để vẽ linh tinh. Và thế là tôi ngồi yên cả buổi để anh học bài. Những năm sau này khi tôi bắt đầu đi học, thỉnh thoảng tôi vẫn đến nhà bà và sang chơi với anh. Những buổi trưa nắng, a chở tôi bằng chiếc xe đạp trên con đường làng gập ghềnh để mua những túi kem mát lạnh. Bao giờ tôi cũng nhận phần ăn nhiều hơn anh chỉ cười chứ chẳng nói gì. Tôi thích chơi với anh vì bao giờ anh cũng nhường nhịn tôi, và tuổi thơ của tôi đã trôi qua bình yên như thế!
Anh lên Hà Nội học đại học, lần nào về quê anh cũng có quà cho tôi, khi thì con gấu bông nho nhỏ, khi thì cái kẹp tóc có nơ màu hồng thật đẹp,hoặc cũng có lúc là một quyển sổ bìa đen để tôi viết nhật kí. Anh kể rằng Hà Nội đẹp lắm, có những con đường nồng nàn hoa sữa, có hồ Gươm, Tháp Rùa và có Lăng Bác Hồ,…Thế là tôi tha hồ tưởng tượng về một Hà Nội nên thơ qua lời kể của anh, và tôi cũng muốn học thật giỏi để sau này học ở Hà Nội như anh.
Ngày thi đại học tôi đi cùng chị gái. Anh khi ấy đã là giảng viên của một trường đại học ở Hà Nội. Anh thuê phòng trọ giúp chị em tôi và sốt sắng lo cho tôi chuyện ăn uống, và anh vẫn không quên động viên tôi thi tốt. Buổi thi cuối cùng kết thúc, tôi làm bài cũng tạm ổn nên cũng không lo lắng gì nhiều. Trước khi chị em tôi về, anh dẫn tôi đi chơi Hà Nội. Hà Nội hôm đó là một ngày mưa nhẹ, tôi và anh chung một chiếc ô và những thứ cảm giác bồi hồi lạ lẫm len lỏi dần vào trái tim tôi.
Thật sự thì tôi biết nhớ anh từ những năm tôi học lớp mười, tôi thừa biết rằng đó không phải sự nhớ nhung đơn thuần giữa những người bạn thân thiết vì những ngày ấy khi gặp anh tôi đã biết ngượng ngùng đỏ mặt. Tôi thầm mong được gặp anh nhiều hơn,những khi được gặp anh thì trái tim nhỏ bé của tôi như muốn văng ra khỏi lồng ngực vậy và những ngày anh đi học tôi lại thấy nhớ anh thật nhiều. Tôi hay viết thư cho anh kể về chuyện trường lớp, chuyện học tập, tôi tâm sự với anh nhiều hơn vì tôi thấy anh hiểu và anh luôn lắng nghe những điều tôi nói.

Đêm Giáng sinh năm ấy, anh và tôi đi đến nhà thờ. Bài hát Thánh ca vang lên trong khoảng không gian cao vút, tiết trời lành lạnh, nhưng có anh đi bên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi nên tôi thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Và tôi biết tình yêu nhỏ bé của mình đã dành trọn cho anh, tôi chỉ cần anh bên mình dù có khó khăn đến đâu tôi cũng sẽ vượt qua, tôi tin vậy. Có dạo tôi hỏi anh vì sao lại yêu tôi, anh bảo rằng: “Anh không tìm được lí do, chỉ biết rằng em dễ thương lắm lắm thôi!”. Tôi mỉm cười mãn nguyện, ngay cả tôi nếu được hỏi lí do vì sao yêu anh tôi cũng không trả lời nổi.
Tôi thấy yên bình khi mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ tôi đều nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo rằng anh muốn mình là người đầu tiên tôi nhớ đến trước khi đi ngủ và cũng là người đầu tiên tôi nhớ đến mỗi sáng thức giấc. Anh dễ thương thế mà, làm sao mà tôi không nhớ được. Tôi nhớ đến quay quắt ấy chứ, nhớ giọng nói ấm áp, nhớ nụ cười làm tôi xua tan mệt mỏi và nhớ ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến. Tôi thích cảm giác dựa vào vai anh và được anh ôm chặt trong lòng để hơi ấm truyền cho hơi ấm. Khi ấy cuộc sống hối hả ngoài kia chẳng còn nghĩa lý gì trong tôi, vì thứ hạnh phúc ngọt ngào kia đã tràn ngập tâm trí tôi.
Chúng tôi nói nhiều về chuyện tương lai, về một gia đình nhỏ với đầy ắp niềm vui và tiếng cười con trẻ. Mỗi ngày trôi qua sẽ là một ngày đầy hạnh phúc. Tôi đã mơ về một đám cưới mà tôi sẽ thật rạng ngời trong bộ váy cô dâu màu trắng tinh khôi và bước đi hạnh phúc bên anh- người tôi yêu. Hạnh phúc như thế sẽ viên mãn lắm, và gia đình nhỏ bé của chúng tôi sẽ là một thiên đường.
Một ngày anh gọi cho tôi:
- Trong thời gian tới anh bận chút công việc nên không nói chuyện được với em. Em cứ chăm chỉ học tập, xong việc anh sẽ liên lạc với em.
- Vâng.

Nếu anh bận thì phải để anh tập trung chứ, tôi tự nhủ với lòng mình như thế. Nhưng mới chỉ ba ngày không liên lạc thôi mà tôi thấy nhớ anh đến quay quắt. Và tôi gửi đi một tin nhắn, hỏi rằng anh sắp xong việc chưa, tôi nhớ anh lắm. Nhưng anh không trả lời lại, tôi nghĩ là anh bận nên lại tự trách mình sao lại làm phiền anh thế. Nhưng đêm hôm sau anh đã gọi cho tôi, anh nói rằng có việc này anh không thể nói với tôi được, và bảo tôi không phải suy nghĩ gì, cứ tập trung vào học. Tôi thấy có chút lạ lạ trong giọng nói của anh và từ trước tới giờ chẳng có chuyện gì anh không nói với tôi cả. Linh cảm có chuyện gì đó, tôi điên cuồng nhắn tin, điên cuồng gọi điện nhưng trả lời lại tôi là sự im lặng đến đáng sợ và những hồi chuông dài trong vô vọng. Tôi chẳng thể nào tập trung mà học được khi hình bóng anh cứ xuất hiện. Lòng tôi rối bời, tôi soạn một tin nhắn thật dài,bảo anh rằng anh đừng giấu tôi điều gì cả, hãy cho tôi biết sự thật và tôi không thích sự mập mờ vì nó khó chịu lắm. Nếu anh không yêu tôi nữa hay có thế nào thì anh phải nói với tôi, khi ấy tôi sẽ chủ động rời xa…Đêm đó, khi tôi còn đang thức thì anh gọi cho tôi,giọng anh buồn lắm, anh bảo tôi đừng trách anh, và hãy cho anh xin lỗi vì tất cả. Tôi chẳng hiểu gì cà, tôi bảo anh hãy cứ nói sự thật cho tôi biết. Và:
- Hôm nay anh vừa đi ăn hỏi về, cô gái ấy là con gái bạn thân của bố mẹ anh. Bố mẹ anh đã chọn cô ấy từ lâu và bố mẹ anh cần tìm người xứng đáng với gia đình anh.
Chiếc điện thoại trên tay tôi rơi “cạch” xuống nền nhà một cách khô khốc, y hệt như trái tim tôi lúc này vậy. Ra là thế, anh đi ăn hỏi người ta, còn tôi thì sao chứ? Nhưng nhà cô ấy xứng đáng với nhà anh hơn, cô ấy cũng là giảng viên một trường đại học nào đó ở trên ấy. Còn tôi, tôi chỉ là một cô sinh viên tỉnh lẻ thôi, tôi chẳng có gì xứng với anh cả. Tôi cười chua xót. Thì ra cuộc đời vẫn nhiều những đắng cay. Trong tình yêu không phải cứ trao đi tình cảm chân thành là được nhận về những chân thành , mà con người ta vẫn đối xử với nhau bằng những toan tính hơn thua đấy thôi. Câu cuối cùng tôi nói với anh là : “Không sao, em ổn, tạm biệt anh”.

Tôi nhớ khi ấy tôi không khóc, nhưng khi buông điện thoại rồi tôi lại gào lên như một đứa trẻ. Tôi nghỉ học cả tuần sau đó, hết gào khóc lồng lộn lại ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ tôi vẫn còn khóc nấc nghẹn ngào. Tôi tiếc thương cho tình yêu của mình, tình yêu ấy có tội gì đâu.Tôi tiếc cho những thứ tôi đã vun đắp bấy lâu bỗng chốc tan tành mây khói. Chúng tôi yêu nhau chân thành thế, nhưng tại sao anh lại không bảo vệ đến cùng tình yêu ấy mà lại chấp nhận buông xuôi? Sao lại ra đi để lại mình tôi bơ vơ thế này? Chúng tôi đã từng rất hạnh phúc cơ mà. Cảm giác có ai đó bóp chặt trái tim mình, nghẹt đến mức tôi chằng thể thở nổi.
Đám cưới anh diễn ra vài tuần sau đó, một ngày gần cuối mùa đông. Anh không mời tôi và dĩ nhiên là có mời tôi cũng không đến. Tôi sẽ nhủ lòng mình không khóc, không nhớ nhiều nữa, vì anh đã hạnh phúc bên người khác, người mặc váy cô dâu bước đi cùng anh là một người khác chứ không phải tôi. Thế nên tôi chẳng có lí do gì để đi bên cuộc đời anh nữa.
Mùa đông năm ấy, có một bàn tay buông lơi một bàn tay. Có một người trong mơ cứ nghĩ về một người dù lí trí bảo rằng đừng nhớ nữa. Có một bờ vai cô đơn trong giá rét tìm hơi ấm của một người nhưng xung quanh chỉ là sự im lặng, lạc lõng. Để khi bài hát của Great Big World, Christina Aguilera cất lên: “Say something I’m giving up on you, I’ll be the one if you want me to...” có một người lại lặng lẽ gạt đi hai hàng nước mắt.
Có lẽ tôi sẽ vẫn nhớ anh, vì trái tim tôi đã dành cho anh quá nhiều tình cảm. Nhưng tôi tin một ngày nào đó tôi sẽ quên được anh. Bởi qua mùa đông sẽ là mùa xuân ấm áp và vết xước nào cũng sẽ lại lành.
© Aki – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.











