Mong tất cả chúng ta luôn để trái tim mình ấm áp
2023-06-24 02:15
Tác giả: Le An Phuongg
blogradio.vn - Tớ không đủ lớn để hiểu những điều sâu sắc ẩn sau lời nói của mẹ. Tớ chỉ mới đủ trưởng thành để viết nên những dòng tâm sự của mình về một xã hội đã thực sự đổi thay. Và tớ cũng hy vọng rằng, từng chút một, những tâm tình này của tớ có thể lay động những trái tim ở ngoài kia. Và tớ tin rằng, trong tiềm thức của mỗi một cá nhân, chốn giàu tình người luôn là nơi mà mọi con người mong muốn được hướng về.
***
Thế kỉ 21, nơi tồn tại sự xáo trộn giữa tình thương và tội phạm, nhưng nổi bật phải là sự xa cách, con người ta khó mà tìm được chốn ấm áp để thuộc về. Có phải vì thế chăng mà từ một xã hội bao bọc trong lớp bảo vệ của sự đồng lòng, lí tưởng mạnh mẽ thì giờ đây lại hỗn loạn trong cái riêng khó mà bày tỏ của mỗi người?
Từ khi còn nhỏ, mẹ luôn kể cho tớ những cuộc gặp gỡ, những lần giúp đỡ đầy bất ngờ những năm nước ta mới thống nhất hai miền Nam Bắc. Những anh chàng lái xe chở hàng đầy tình nguyện giúp đỡ những cô sinh viên nghèo về tận nhà, hay những bữa cơm miễn phí trước cửa tiệm. Họ làm vậy tất thảy vì họ có tình người.
Và chẳng bao giờ những câu chuyện ấy của mẹ kết thúc trong nốt cao mà luôn trầm xuống trong sự buồn bã về cách sống của con người thời đại ngày nay. Mẹ tiếc những tháng năm xưa tình nghĩa, được vui tươi cười đùa, tâm sự cùng những người dù chỉ mới lần đầu gặp mặt, tiếc cả những tấm lòng nhân hậu chẳng khi nào được gặp lại.
Có phải vì thế chăng, khi con người ta tự giam mình trong những chiếc hộp bê tông vuông vức, bận rộn với công việc và cuộc sống thì tâm hồn họ lại trở nên thật nghèo nàn và khô héo? Trước những bề bộn và thú vui của cuộc sống, mọi người đều mong muốn được hưởng thụ, chẳng ai chịu nhìn lại về những gì họ từng có. Họ từng sở hữu thứ tình cảm cao quý nhất - tình người nhưng lại làm vụt mất mà chẳng hề hay biết, họ lãng quên, ngủ quên trên những giấc mơ đẹp mà họ chẳng thể tìm lại được nữa.
Chính vì thế mà những trái tim nhỏ bé còn đậm lòng với quá khứ kia cũng chẳng thể gọi lại những con người đã quên mình như thế và rồi họ cũng dần xa cách, hướng về bản thân nhiều hơn là xã hội. Và sự xa cách lạnh lẽo hơn cả tiết trời chìm trong mưa tuyết ấy lại nhận được sự cổ vũ thầm lặng từ những con người chỉ tồn tại chứ không thực sự sống ngoài kia.
Tớ không đủ lớn để hiểu những điều sâu sắc ẩn sau lời nói của mẹ. Tớ chỉ mới đủ trưởng thành để viết nên những dòng tâm sự của mình về một xã hội đã thực sự đổi thay. Và tớ cũng hy vọng rằng, từng chút một, những tâm tình này của tớ có thể lay động những trái tim ở ngoài kia. Và tớ tin rằng, trong tiềm thức của mỗi một cá nhân, chốn giàu tình người luôn là nơi mà mọi con người mong muốn được hướng về.
© Le An Phuong - blogradio.vn
Xem thêm: Miễn Là Anh, Đâu Cũng Được
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Những cánh đồng đen (Phần 2)
Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.
Viết cho tháng tư
Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.
Sóng và cát
Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…
Những cánh đồng đen (Phần 1)
Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.
Em sắp là người già
Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.
Duyên phận
Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.
Đôi khi bạn quên những điều giản đơn
Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.