Mình có ước gì đâu, hình như chỉ vài ba điều giản dị
2021-11-28 01:15
Tác giả:
Tam Giác Mạch
Có những ngày trôi thật chậm giữa nhân gian
Mình bần thần nhìn bao hàng cây trước nhà thay lá
Gió chiều thu lao xao, khiến lòng mình như ngả nghiêng, vật vã
Giữa đợi mong, khắc khoải những giây phút thăng trầm.
Mình biết,
Chỉ mỗi mình thấy thôi, ngày chẳng trôi thật chậm phải không?
Vẫn hai bốn giờ đếm đong, kim đồng hồ vẫn chuyển mình tích tắc
Như tâm khảm con người vùi chôn những nỗi niềm vụn vặt
Mỗi ngày đắp lên một ít, để giờ đã dày cuộm theo tấm áo thời gian.
Ở ngoài kia, có những nỗi niềm réo gọi bao điều tươi mới, hân hoan
Cớ sao tim mình nhìn đâu cũng chỉ toàn là khoảng trống
Những lúc như thế mình hay ngước nhìn bầu trời cao rộng
Chỉ một khoảng mênh mông, xa thẳm nhưng mình thấy nhẹ lòng.
Giữa cuộc đời ấp ôm vô vàn cơn mộng hợp rồi tan
Mình biết tìm đâu giữa đại dương có ngàn con sóng vỗ
Con sóng nào nằm lòng chừa cho mình một chỗ
Ngày vỗ gầm gào giữa biển lớn, nhưng đêm về có bờ cát trắng ấp ôm.
Đôi lúc thèm rủ bỏ những điều bấy lâu nay mình đang tìm kiếm
Chỉ để đến nơi bình lặng, chẳng bụi bặm, rong rêu
Mình được sống những ngày không tị hiềm, chán chường với đôi mắt trong veo
Quên đi áp lực, nghĩ suy đượm màu buồn lên ánh mắt
Để đêm về mình ngập ngụa giữa giấc mơ đẹp, không phải là nước mắt
Như thể những đêm chẳng ngủ vì cõi lòng bận bịu lắng lo
Lời thì thầm hay ước mong đôi khi chỉ trải lòng cùng gió
Nhờ chúng cuốn trôi đi hết thảy một gánh muộn phiền.
Mình đã đi qua bao đêm nhọc nhằn, khe khẽ như thế trong lặng thinh
Chỉ có bóng đêm ôm mình dội nghĩ suy men vào trong tâm thức
Bởi cuộc đời ai cũng có phút giây như thấy mình chẳng còn đủ lực
Nâng ước mơ để mình tự tại vùng vẫy giữa trời xanh.
Mình có ước gì đâu, hình như chỉ vài ba điều giản dị
Như sau mệt nhoài vất vả, được ôm một người đọc vài ba trang sách
Nếu mỏi mắt rồi mình thẳng lưng, vô tư ngủ liền một mạch
Mở mắt ra thấy đời trôi ngang ô cửa, mình dang tay để đón ngày dài
Có tách trà với hai đôi bàn tay mình cùng người ủ ấm
Giai điệu bản tình ca cũ ngày xưa cứ thế vọng về
Tụi mình sống những ngày bỏ xa, rất xa những áp lực nặng nề
Mở căng lồng ngực hít hà mùi hương hạnh phúc
Mình có ước gì đâu,
Khi ngoài kia đôi ba ngày mưa rơi nặng hạt
Mình ôm người đọc một cuốn sách thật hay
Mặc kệ ngoài kia đường ướt mưa, lối đi về tất bật
Tụi mình chỉ cần hiểu nhau, để an trú một đời.
Mình chỉ ước bình dị có thế thôi,
Giữa ngày chậm trôi,
Giữa đêm không ngủ.
© Tam Giác Mạch - blogradio.vn
Xem thêm: Chỉ chân thành là không đủ | Radio tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.