Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mình có ước gì đâu, hình như chỉ vài ba điều giản dị

2021-11-28 01:15

Tác giả: Tam Giác Mạch


Có những ngày trôi thật chậm giữa nhân gian

Mình bần thần nhìn bao hàng cây trước nhà thay lá

Gió chiều thu lao xao, khiến lòng mình như ngả nghiêng, vật vã

Giữa đợi mong, khắc khoải những giây phút thăng trầm.

 

Mình biết,

Chỉ mỗi mình thấy thôi, ngày chẳng trôi thật chậm phải không?

Vẫn hai bốn giờ đếm đong, kim đồng hồ vẫn chuyển mình tích tắc

Như tâm khảm con người vùi chôn những nỗi niềm vụn vặt

Mỗi ngày đắp lên một ít, để giờ đã dày cuộm theo tấm áo thời gian.

 

Ở ngoài kia, có những nỗi niềm réo gọi bao điều tươi mới, hân hoan

Cớ sao tim mình nhìn đâu cũng chỉ toàn là khoảng trống

Những lúc như thế mình hay ngước nhìn bầu trời cao rộng

Chỉ một khoảng mênh mông, xa thẳm nhưng mình thấy nhẹ lòng.

 

Giữa cuộc đời ấp ôm vô vàn cơn mộng hợp rồi tan

Mình biết tìm đâu giữa đại dương có ngàn con sóng vỗ

Con sóng nào nằm lòng chừa cho mình một chỗ

Ngày vỗ gầm gào giữa biển lớn, nhưng đêm về có bờ cát trắng ấp ôm.

yeu_-89 

Đôi lúc thèm rủ bỏ những điều bấy lâu nay mình đang tìm kiếm

Chỉ để đến nơi bình lặng, chẳng bụi bặm, rong rêu

Mình được sống những ngày không tị hiềm, chán chường với đôi mắt trong veo

Quên đi áp lực, nghĩ suy đượm màu buồn lên ánh mắt

Để đêm về mình ngập ngụa giữa giấc mơ đẹp, không phải là nước mắt

Như thể những đêm chẳng ngủ vì cõi lòng bận bịu lắng lo

Lời thì thầm hay ước mong đôi khi chỉ trải lòng cùng gió

Nhờ chúng cuốn trôi đi hết thảy một gánh muộn phiền. 

 

Mình đã đi qua bao đêm nhọc nhằn, khe khẽ như thế trong lặng thinh

Chỉ có bóng đêm ôm mình dội nghĩ suy men vào trong tâm thức

Bởi cuộc đời ai cũng có phút giây như thấy mình chẳng còn đủ lực

Nâng ước mơ để mình tự tại vùng vẫy giữa trời xanh.

 

Mình có ước gì đâu, hình như chỉ vài ba điều giản dị

Như sau mệt nhoài vất vả, được ôm một người đọc vài ba trang sách

Nếu mỏi mắt rồi mình thẳng lưng, vô tư ngủ liền một mạch

Mở mắt ra thấy đời trôi ngang ô cửa, mình dang tay để đón ngày dài

Có tách trà với hai đôi bàn tay mình cùng người ủ ấm

Giai điệu bản tình ca cũ ngày xưa cứ thế vọng về

Tụi mình sống những ngày bỏ xa, rất xa những áp lực nặng nề

Mở căng lồng ngực hít hà mùi hương hạnh phúc

 

Mình có ước gì đâu,

Khi ngoài kia đôi ba ngày mưa rơi nặng hạt

Mình ôm người đọc một cuốn sách thật hay

Mặc kệ ngoài kia đường ướt mưa, lối đi về tất bật

Tụi mình chỉ cần hiểu nhau, để an trú một đời.

 

Mình chỉ ước bình dị có thế thôi,

Giữa ngày chậm trôi,

Giữa đêm không ngủ.

© Tam Giác Mạch - blogradio.vn

Xem thêm: Chỉ chân thành là không đủ | Radio tình yêu

Tam Giác Mạch

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top