Mệt rồi, chỉ muốn quay về với tuổi thơ an yên
2019-07-24 01:15
Tác giả:
Ngân Mint
blogradio.vn - Phố thị đã lên đèn, tôi vẫn cứ miên man, giá như những giọt nắng rơi đầy trên cửa sổ còn vương mãi, tôi sẽ đứng lại trong vài khoảnh khắc để quay về với thế giới bình yên thưở đầu.
***
Những chiều hoàng hôn buồn rơi trên phố thị, tôi lặng người tựa lưng vào cửa sổ để những hoang hoải trải dài trên tóc, trên vai, trên những mảnh tâm hồn chưa thành hình, bơ vơ trước lưng chừng tuổi trẻ. Bấy giờ là gần cuối hè, trời trong xanh bàng bạc, đám bạn của tôi đã về quê cả rồi, cả gian phòng chìm trong im bặt. Cái không khí cô tịch nhanh chóng xâm nhập vào lòng, gợi bao nỗi nhớ cố hương da diết khôn nguôi. Tôi bỗng chốc muốn mình bé lại, đi về với những lời ru của mẹ.
Nơi phố thị xa xôi, thật khó để tìm thấy những đồng nội xanh rì ngọn cỏ, trên cao lộng gió cả một khoảng trời. Thời thơ dại, tôi theo đám bạn đi thả diều, từ đầu chiều nắng đổ cho đến khi hoàng hôn xa mờ khuất bóng. Những đứa trẻ háo thắng coi bầu trời là một cuộc đua, còn con diều như tuấn mã, kéo dây va vào nhau, cắt gọn. Có đứa mếu máo, có đứa đắc ý, hồi ấy bọn tôi xem bầu trời là một điều gì đó bí ẩn và xa lạ, mà những cánh diều ấy có lẽ là những ước mơ đơn thuần và ngây ngô nhất. Năm đầu xa quê, lên thành phố.
Hè tôi vẫn dắt mấy đứa em họ đi thả diều dọc các cung đường vắng, chỉ là những mảng trời bị chia cắt bởi các tòa nhà cao tầng, những tiếng ồn ào vang vọng khiến tôi không còn cảm giác tự do, lâng lâng như chú chim chích năm nào trên đồng nội mênh mông nữa. Hóa ra chính chúng tôi của ngày xưa cũng là những con tuấn mã bị buộc dây cương trên thảo nguyên số phận. Lớn rồi, tôi mới hiểu, hiểu rồi lại càng khó chấp nhận.
Tôi lại gác tay lên cửa sổ nhớ những giọt nắng chiều tà rớt trên mái ngói nhà bên cạnh, nhớ những hàng dừa nối tiếp nhau sau các dãy nhà. Mỗi chiều ngập đầy ráng đỏ, nhớ cái con kênh bốn mùa xanh thẳm, đầy cua càng béo nịch và nhớ cả cái mái hiên nhà bà rộng sân phơi. Rằm tháng bảy, bà tôi gác cái chõng ra sân, đám trẻ con vây quanh, bà chỉ lên những ngôi sao ganh nhau sáng lấp lánh trên dải nhung mùa hạ, kể những câu chuyện xa xôi. Tôi hay ngồi xa xăm, mơ về chàng Trương Chi, về thằng cuội trên vành trăng vàng óng lấp lánh, lấp lánh như một giấc mộng cổ tích.
Tôi thiếp đi thoảng theo hương thiên lí nhè nhẹ, yên bình như nước chảy qua tay. Tôi biết rằng bầu trời mình theo đuổi không bao giờ chỉ là cái mảng xanh nhỏ hẹp bên góc sân nhà bà, tôi đi ra thành phố, gặp nhiều người, nỗ lực làm thêm, bầu trời của tôi rộng hơn rất nhiều, nhưng bầu trời ấy nào đâu xanh mãi. Những ngày mưa giăng ngập lối, những cơn mưa bất chợt làm tôi gục ngã, khắc khoải khôn nguôi , những dối lừa, lòng tham và sự đố kị khiến tôi không khỏi u sầu. Lúc ấy tôi lại chỉ muốn quay về với mảnh trời ngày thơ ấu, nhỏ nhoi nhưng ngập đầy hạnh phúc, một thứ hạnh phúc đơn sơ mà hoàn mĩ.
Phố thị đã lên đèn, tôi vẫn cứ miên man, giá như những giọt nắng rơi đầy trên cửa sổ còn vương mãi, tôi sẽ đứng lại trong vài khoảnh khắc để quay về với thế giới bình yên thưở đầu. Có đôi khi, chính mình cũng phải bé lại, để xoa dịu mảnh đất cằn cỗi mang tên trưởng thành trong tim, bé lại để tự nói với lí trí rằng: "Mệt rồi, chỉ muốn quay về với an yên", bé lại để tin rằng một ngày nào đó bạn sẽ trở về, trở về trong hơi ấm tình quê.
© Ngân Mint – blogadio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giá có thể trốn phố về quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.