Chúng ta vẫn đôi lần vụt mất một bàn tay giữa dòng người
2019-01-30 01:28
Tác giả:
Thành phố bốn mùa như một gã còi cõm đi đếm nỗi cô đơn, hoang hoải và triền miên không dứt. Còn ta quanh năm chênh vênh giữa những Neverland mị hoặc của riêng mình.
Em hay bảo với tôi rằng, em thích ngắm phố đêm. Em có thể bỏ hàng tiếng đồng hồ chỉ để ngắm những dòng xe rong ruổi khắp phố, cho đến khi những ánh neon phù hoa mờ nhòe rồi vỡ vụn trước mắt để chìm vào một cõi tịch liêu sâu hoắm của đêm trường. Em có thể ngồi luyên thuyên với tôi về những đóa quỳnh trên cái gác ban công nhà đối diện, rằng mỗi đêm, giữa những vụn trăng bạc của thành phố, chúng sẽ bung tỏa mĩ lệ nhất, rồi tàn lụi trước lúc bình minh, hình như chúng cũng chất chứa những nỗi riêng tư tĩnh tại mà u hoài, mãi mãi!

Tôi đưa em về nhà, vẫn một chiều hoàng hôn nắng rớt trên vai, em ngồi sau không cảm nói, cả hai rơi vào im bặt, thinh không. Tôi vẫn đôi lần tự vấn: Liệu em có bao giờ thấy chênh vênh giữa những lằn ranh không hình hài của thành phố, của tâm hồn và của chuyện chúng mình? Em không biết, tôi không biết, tình ta cứ thế rơi vào quên lãng, hư vô.
Chúng ta vẫn đôi lần vụt mất tay giữa dòng người lãnh đạm của thành phố vội vàng, chen chúc, đôi lần bước những bước ráo hoảnh khắp những ngõ vắng sáng đèn và cũng đôi lần trốn chạy cô đơn. Tôi nghĩ mình đã để những nỗi buồn mình, buồn người rớt rất sâu vào lòng, đến độ mỗi khi đêm về, tôi sợ phải đối diện với một tôi thứ hai khác - lững khững và cô độc. Rồi mấy mùa của thành phố, đêm hạ rả rích dế kêu hay mùa đông ngõ vắng, ta vẫn sẽ trở thành những gã đếm cô đơn, chỉ tiếc rằng ta không còn đi cùng nhau nữa, tất cả rồi sẽ chìm trong những miền xa xôi của thành phố, được khóa lại bởi những đêm không tàn úa, như một điệu valse của hoài niệm.
© MInt Mint – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt
Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.