Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Lớp học giữa đồng xa

2020-06-14 01:15

Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)


blogradio.vn - Một ước mơ, dù có mơ mộng, viển vông đến đâu thì cũng là một ước mơ, và ước mơ bình thường nhất cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu không hành động.

***

Ước mơ.

Ngày bé, tôi nghĩ đến nó rất nhiều, nhưng thực hiện được thì rất ít vì những ước mơ của tôi, vừa không rõ ràng, lại rất viển vông. Tôi mơ mình lạc vào thế giới cổ tích, được gặp bà tiên, ông Bụt, muốn gì được nấy,..... Tôi ước mơ nhiều lắm, nhưng chỉ là thầm ước thôi nhé, vì tôi không bao giờ tâm sự hay chia sẻ với ai về những ước mơ của mình. Con bạn thân của tôi thuở ấy, nó chê tôi nghèo ước mơ, nói tôi không có ao ước gì cho tương lai cả. Còn nó, nó có một lô, một lốc những ước mơ. Lần nào cũng vậy, cứ khi nào hai đứa ngồi nói chuyện, nó lại kể huyên thuyên về những ước mơ của nó. Chỉ có nhiệm vụ là ngồi nghe nó nói, nhưng tôi cảm thấy thật ghen tỵ vì ngay từ nhỏ, sống trong cảnh nghèo nàn và khó khăn mà nó luôn dám nói thật những ước mơ của nó.

Nó kể rằng, từ bé, nó đã luôn mơ ước sẽ được nói ra những điều mà nó muốn. Nó đã và đang cố gắng để có thể làm được điều đó, tuy rằng nó chưa có nhiều người làm thính giả. Tôi thầm nghĩ rằng điều này thật đúng, mới chỉ có tôi là thường xuyên và một vài đứa nhóc hàng xóm thỉnh thoảng lại ngồi nghe nó nói về những chuyện không đâu. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng cảm giác được thoải mái nói ra mọi thứ mà mình thích nói thì thật là thú vị làm sao.

Có lần, nó lại kể về ước mơ của nó, đó là được làm một làn gió bay muôn nơi và làm những điều có ích cho mọi người. Nó nói rằng, là cơn gió, nó sẽ được bay đi mọi miền, sẽ thấy mọi việc, sẽ báo cho mọi người biết những cảnh đời khó khăn, bất hạnh để giúp đỡ. Mùa hạ, nó sẽ rủ những ngọn gió mát mẻ khác kéo về để giúp mọi người mát mẻ, dễ chịu. Còn mùa đông, nó sẽ gọi những cơn gió khác bay đi xa, để giúp mọi người khỏi cảm thấy lạnh. Tuy nghe những lời nó nói rất buồn cười và trẻ con, nhưng rất thật. Tôi thích những suy nghĩ ấm áp và tốt bụng của nó, một con bé hiền hành và chân thật, luôn tử tế với mọi người.

Nó bảo với tôi rằng ước mơ lớn nhất của nó là trở thành một cô giáo. Nó sẽ dạy cho tất cả trẻ em quê nó, để cho ai cũng được học hành, không ai phải bỏ học dở chừng. Quê còn nghèo, phải học hành thì mới có thể đổi khác được, nó bảo rằng nó sẽ dạy cho những học sinh của nó phải biết ước mơ và cố gắng để thay đổi cuộc đời, thay đổi quê hương. Lúc nó nói, tôi thấy trong mắt nó, trong giọng nói của nó một sự cương quyết và cháy lên một niềm tin, một khao khát đến lạ. Tôi khâm phục nó thật, còn bé mà đã nghĩ đến tương lai, còn tôi, tôi thì.....

Tuổi nhỏ, mau quên. Tôi nghe nó nói, rồi cũng quên bẵng đi sau những trận đá bóng, những trò chơi trận giả, những buổi chơi nhà chòi.... Lâu nay, nhà tôi lại chuyển nhà đi nơi khác vì cha tôi chuyển công tác nên tôi cũng không còn gặp nó và tụi bạn ở quê. Những câu chuyện về ước mơ cũng xa dần, xa dần như khoảng cách của tôi và nó vậy. Bẵng đi mấy năm, tôi lo học hành, tiểu học, rồi Trung học phổ thông và rồi lên Trung học cơ sở. Cha mẹ bận làm việc cũng không cho tôi về thăm quê, tôi bặt tin nó và tụi bạn cũ. Một ngày kia, trong kì hè cuối lớp 10, mẹ cho tôi về thăm ngoại một tuần. Tôi vui lắm, vì được đi chơi, được về quê cũ và sẽ được gặp nó. Nó dạo này như thế nào nhi? Nó có lớn không? Nó còn nhớ và quý tôi không?... Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi trước lúc lên xe về nhà ngoại.

Về quê buổi trưa, buổi chiều tôi đã lót tót tới nhà nó. Tôi muốn gặp nó, muốn được nghe nó nói về mọi chuyện như thuở xưa. Háo hức, mong chờ, tôi đến nhà nó nhưng không gặp. Mẹ nó bảo nó không có nhà, tối nó mới về, chỉ có buổi sáng nó mới có ở nhà. Buồn thiu, tôi quay về mà không hiểu nó đi đâu, định bụng sẽ quay lại vào sáng ngày mai, nhất định phải gặp lại nó cho bằng được. Khi đi về hướng cuối xóm để tìm mấy đứa bạn cũ, tôi nhìn thấy một nhóm đông tụ tập ở căn nhà nhỏ giữa đồng không. Có mấy đứa con nít bóng dáng một ai đó phía gần bảng, hình như là nó......

Tôi vội bước đến gần, đúng là một lớp học nhỏ, bàn ghế không có, với một cái bảng nhỏ và một cô giáo bé bỏng. Là nó của tôi, đang đứng trên bục đất của căn chòi xác xơ, viết những chữ cái thẳng hàng trên cái bảng con con. Lũ học trò lấp xấp phía dưới, quần áo xác xơ, tập vở lem nhem. Một lớp học giữa đồng. Tôi ngạc nhiên và thoáng chút bất ngờ khi đứng trước cửa lớp. Theo ánh nhìn và những ngón tay chỉ của học trò, nó nhìn lên và mỉm cười thật tươi với tôi.

Chiều hôm ấy, trên đường về,nó cho tôi biết rằng năm nào cũng vậy, cứ đến hè là nó lại dạy cho lũ trẻ nghèo ở quê như vậy. Nó nói, mình được đi học, biết cái chữ, còn tụi nó không được đi học, tội lắm, dạy cho tụi nó biết cái chữ để nên người. Nó bảo tụi nó ham học lắm, chỉ tội là gia đình nghèo, không được đi học đàng hoàng, nhỏ dạy cho tụi nó, tụi nó vui lắm, chiều nào cũng đi học đầy đủ tuy tập vở lem nhem, quần áo lôi thôi. Nó và mấy đứa bạn đã lấy tập cũ, xin sách cũ cho tụi nhỏ, đã giúp thì giúp cho trót, nó nói vậy.

- Bạn còn nhớ hồi nhỏ mình từng nói không? Ước mơ lớn nhất của mình là trở thành một cô giáo. Mình sẽ dạy cho tất cả trẻ em quê mình, để cho ai cũng được học hành, không ai phải bỏ học dở chừng. Mình sẽ dạy cho những học sinh của mình phải biết ước mơ và thực hiện ước mơ để thay đổi cuộc đời, thay đổi quê hương

- Ừ, mình có nhớ - tôi nói thật nhỏ, hy vọng nó không nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của tôi

- Mình có mơ ước là làm cô giáo, không bao giờ mình quên điều đó. Dạy cho tụi nhỏ vào dịp hè như vầy, mình cũng là cô giáo rồi đó nghe! Mình thấy vui và gắn bó với quê hương nhiều hơn.

- Ừ, nhỏ thật giỏi

- Có gì đâu, mình chỉ bỏ ra chút thời gian thôi, chỉ một buổi chiều thôi mà, buổi sáng và buổi tối, mình ở nhà phụ giúp mẹ. Mình làm như vậy cũng là đang thực hiện ước mơ đó, mình vui lắm vì mình biết mình đang làm việc có ích. Không thể là cơn gió được, mình sẽ làm người thắp ánh sáng cho trẻ em nghèo quê hương.

Nghe nó nói, tôi như nhớ về những ngày xưa, những ngày mà nó vô tư kể cho tôi nghe về ước mơ của nhỏ. Nó có ước mơ và đang thực hiện ước mơ của mình. Còn tôi..... Tôi chỉ biết học, chơi, chưa xác định được cho mình một ước mơ cho tương lai. Tôi không biết mình sẽ làm gì, sẽ là ai....

Một tuần ở quê, chiều nào tôi cũng ra lớp học nhỏ giữa đồng. Thì ra, nó và tụi bạn cũ của tôi thay phiên nhau dạy ở lớp học đặc biệt này, người dạy nhiều nhất là nó, nó bảo nó muốn gần gũi tụi nhỏ, muốn dạy tụi nó thật nhiều. Thật lạ, mỗi lần nhìn nó say sưa dạy tụi nhóc đánh vần, ghép vần, tôi lại nhớ tới thầy Đuy-sen của Ai - ma - tốp trong “Người thầy đầu tiên”. Không một danh phận, không một đồng thù lao, nó làm mọi việc tự nhiên, tự nguyện như đó là việc tất nhiên mình phải làm. Nó đang âm thầm, lặng lẽ cống hiến, đem con chữ về thắp sáng tâm hồn bọn nhóc nhà quê và thắp sáng vùng quê nghèo. Nó không có quần áo đẹp, không được đi du lịch, đi chơi nơi này nơi kia như học trò thành phố chúng tôi. Nó chỉ có sự tự nguyện, giúp sức chân thành và mộc mạc cho quê nghèo. Tự nhiên, tôi thấy mình nhỏ bé trước nó quá! Tôi muốn giúp nó, muốn chung tay cùng nó và tụi bạn trong công việc ý nghĩa này. Tôi đã hứa với nó khi về thành phố sẽ vận động tụi bạn góp tập cũ, báo cũ cho tụi nhóc. Nó nghe nói thế, rất vui, cứ nắm chặt tay tôi mãi, lớp học thì háo hức và trông đợi, tôi đọc được điều đó trong ánh mắt bọn trẻ khi đến chia tay để về vì kì nghỉ ở quê đã hết. Tội nghiệp, ở quê cái gì cũng thiếu thốn! Nhất định mình sẽ giúp nó, giúp lớp học Đuy-sen này.

Khi lên xe, cầm mãi trong tay mấy con cào cào bằng lá dừa của nó và bọn trẻ tặng, quay nhìn về phía cánh đồng xa vút, tôi quyết tâm rằng nhất định sẽ kêu gọi tụi bạn thành phố để xin và gửi về thật nhiều báo, nhiều tập cho nó và tụi học sinh đặc biệt. Khâm phục nó bao nhiêu, tôi quyết tâm sẽ xác định cho mình một ước mơ và cố gắng thực hiện nó bấy nhiêu. Dù cánh đồng có bao la bao nhiêu thì những giọt mồ hôi rơi xuống đều có thể khiến cho một mầm sống vươn lên. Một ước mơ, dù có mơ mộng, viển vông đến đâu thì cũng là một ước mơ, và ước mơ bình thường nhất cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu không hành động.

“Ước mơ lớn nhất của mình là trở thành một cô giáo. Mình sẽ dạy cho tất cả trẻ em quê mình, để cho ai cũng được học hành, không ai phải bỏ học dở chừng. Mình sẽ dạy cho những học sinh của mình phải biết ước mơ và thực hiện ước mơ để thay đổi cuộc đời, thay đổi quê hương”. Câu nói hôm nó hôm nào lại vang lên bên tai tôi, trước mắt tôi lại là hình ảnh một cô giáo nhỏ với tụi học sinh nheo nhóc trong lớp học nhỏ, lớp học của ước mơ.

© Khánh An - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Những ngày tuổi thơ chúng tôi đã đi qua | Family Radio

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Khánh An ( Hồng Minh)

Dù có đi cả đời khói bụi, tôi vẫn tin hạnh phúc ở cuối con đường.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

Cùng khám phá đâu là những cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo cực kỳ ấn tượng nhé!

Đã từng là hồi ức đau buồn

Đã từng là hồi ức đau buồn

Chúng ta không thể vượt qua bất cứ trở ngại gì vì đơn giản anh không hề yêu em như em đã tưởng. Và cũng vì ngay từ đầu anh đã không trân trọng tình yêu của em rồi nên mọi thứ đã không ý nghĩa gỉ nữa khi anh muốn làm bất cứ gì cho em.

Khởi đầu và kết thúc

Khởi đầu và kết thúc

Nhưng cũng chính từ những giọt nước mắt chia ly, chúng ta nhìn thấy ánh sáng phía trước. Bởi thanh xuân cuối cấp không chỉ là kết thúc mà còn là sự khởi đầu của một chặng đường mới. Đó là thời điểm chúng ta có thể tự do lựa chọn con đường của mình

Bao la biển trời

Bao la biển trời

Ông Ba nhìn ra xa, ngoài kia là biển cả bao la, người bạn lớn của ông của con tàu của ông của gia đình ông biết bao năm tháng. Chắc biển cũng thấu hiểu những nỗi lòng của ông của những người làm công việc như ông.

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

Giao tiếp giữa người với người là một loại nghệ thuật, làm sao để thân thiết là không sỗ sàng, lịch sự mà không bị xa cách?

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

“Vẻ đẹp của thế giới, không nằm ở thế giới. Mà nó nằm ở cách nhìn của chính cậu”. Thế giới sẽ luôn đẹp khi ta biết cho đi và truyền những cảm hứng tích cực đến mọi người

Đứa con bất hiếu

Đứa con bất hiếu

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

"Tôi đã đọc rất nhiều sách về chứng lo âu và trầm cảm. Những cuốn sách này có đủ trình độ hơn tôi rất nhiều để giúp bạn vượt qua mọi khó khăn mà bạn đang gặp phải", Mark Manson.

Nụ hôn đắm đuối

Nụ hôn đắm đuối

Cô được thực sự sống là một con người, được tự do hít thở những tình cảm ban đầu của tình người, được có những người bạn, được cảm nhận sự an toàn và cả bình yên nữa. Anna thấy thật là may mắn và cả êm đềm nữa đã quay lại với cô đã chạm đến được cô, sau quá nhiều đau thương nhọc nhằn và cay đắng.

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Hạnh phúc đôi khi với trẻ con nó đơn giản, nhưng với người lớn, ngoài được những thời gian nghỉ là quý báu, thì còn lại đều đánh đổi bằng tiền bạc, thời gian để có được.

back to top