Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lời cô dạy năm nào còn ấm mãi

2023-01-08 01:15

Tác giả: Cao Thị Thu Hằng


blogradio.vn - Thỉnh thoảng ghé thăm cô, giờ cô Hoa đã về hưu, được nghe cô nói chuyện, tôi lại có cảm giác mình như bé lại, giống như cô học trò nhỏ năm nào say sưa nghe cô giảng bài. Cô thường rưng rưng mỗi khi nhìn tôi chào ra về. Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn vòng tay ôm cô thật chặt. Tôi thì thầm “Cô ơi, giờ em đã có thể bước vững chãi trên con đường mình đã chọn. Cây xương rồng mọc trên vùng đất khô cằn sỏi đá, không chỉ mọc những cái gai, mà còn nở ra những bông hoa thật đẹp, phải không cô?”.

***

Tuổi thơ tôi vô cùng vất vả so với bạn bè đồng trang lứa, bởi bố tôi bệnh tật và không có việc làm. Mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Bốn người nhà chúng tôi sống chui rúc trong một căn phòng tập thể chật hẹp, ẩm ướt và tăm tối quanh năm. Tôi ngày đó, chẳng hiểu vì sao lại có một niềm đam mê bất tận với văn chương. Có lẽ, với sự nhạy cảm của một cô giáo dạy văn, ngay từ lần đầu dạy tôi trong tiết học đầu tiên vào lớp 6, cô Hoa đã động viên tôi cố gắng học hành và hỏi tôi có muốn theo đuổi việc học văn không. Cứ như thế, cô dạy tôi và quan tâm tôi ân cần như một người mẹ hiền. Nhờ có cô động viên, tôi từng ngày cảm nhận được niềm vui của việc học tập.

Tôi có một tật xấu, đó là hay so vai, rụt cổ mỗi khi đứng gần người lớn. Thói xấu ấy hình thành từ khi cuộc sống mỗi ngày một vất vả hơn. Năm tôi học lớp 9, bố mẹ tôi hay cãi nhau và tôi thường là đối tượng bị trút giận của cả hai. Mỗi lần bị bố mẹ đánh mắng, tôi hay bất giác rụt cổ, so vai lại vì sợ bị đánh vào đầu. 

Tôi thường mang khuôn mặt nặng nề, mắt sưng húp mỗi ngày lên lớp và trở nên ít nói dần. Mỗi tiết học của cô Hoa, tôi thường lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Một hôm, cô gọi tôi ra ngoài, hỏi tôi vì sao dạo này không tập trung học tập. Tôi im lặng trước câu hỏi của cô. Cô đưa tay về phía tôi. Trong vô thức, tôi lại rụt cổ lại, mắt sợ hãi nhìn cô rồi bật khóc. 

Đôi tay cô dừng lại giữa chừng, và đôi mắt cô nhìn tôi chan chứa. Tôi kể với cô những ấm ức bấy lâu đã kìm nén trong lòng, nói với cô rằng có lẽ em sẽ không đi học nữa. Cô lau những giọt nước mắt của tôi. Lời của cô vẫn còn in đậm trong tôi đến tận bây giờ “Ngẩng đầu lên và bước đi em”.

12

Mỗi ngày đến lớp sau đó, cô Hoa đều tìm cách gặp để động viên tôi, để khi thì đưa cho tôi những cuốn sách ôn thi vào cấp 3, khi thì mua cho tôi cuốn vở, cây bút. Tôi đỗ vào trường THPT Hùng Vương với số điểm cao, tạm biệt mái trường THCS Thanh Vinh thân thương và cô Hoa, tôi mang trong mình khao khát được học tập hơn bao giờ hết. 

Tôi nhận thêm công việc giao đá cho các công ty gần nhà ngoài giờ học, ki cóp từng nghìn lẻ để nuôi dưỡng ước mơ của mình. Trên con đường đến trường hay đi học về, tôi vẫn hay gặp cô Hoa. Mỗi khi nghe tôi chào, cô luôn vẫy tay và mỉm cười. Chỉ cần mỗi lần bất ngờ gặp cô như vậy, cô không biết rằng cô đã truyền cho tôi động lực lớn như thế nào.

Ngày bước chân vào giảng đường Đại học, thay vì niềm háo hức, mong chờ, lòng tôi tràn ngập nỗi lo lắng về kinh tế. Làm sao để trang trải cuộc sống, để hoàn thành việc học trong khi trước đó, cái ăn cũng là nỗi lo của tôi trong những năm tháng học phổ thông. 

Những ngày sau đó, tôi chạy như con thoi giữa việc học và làm thêm. Mệt mỏi và nản lòng là có thật, khi đến ngày hỏi tiền lương 3 tháng từ một chỗ dạy gia sư, bà mẹ giàu có - chủ một tiệm cắt tóc, gắt gỏng nói với tôi rằng: “Mày dạy học thế nào mà con chị bảo không học được gì. Thôi, chị trả mày 100 nghìn tiền đi lại nhé”. Tôi nghẹn ngào, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Cố mở to đôi mắt nhìn người phụ nữ trang sức lấp lánh trước mặt, tôi bình tĩnh đẩy tờ tiền trên bàn “Có lẽ vậy, chị cầm lấy đi, em cho cháu”. 

Tối ấy, trên con đường về, tôi đi lơ lửng giữa dòng người tấp nập trên phố,nhìn những gương mặt trẻ trung, rạng rỡ tíu tít đến những nơi hò hẹn, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng. Ánh đèn đường nhòe mờ trước mắt như hàng ngàn vì sao lấp lóa và tôi lúc ấy, như con đom đóm lạc loài, yếu ớt tìm cho mình một nơi trú ngụ, trong khi bão tố giăng đầy. 

Tôi gọi điện cho cô, tâm sự với cô những vấp ngã, tổn thương của mình. Cô hỏi tôi “Giờ Hằng còn hay rụt cổ như con rùa nữa không?”. Tôi bật cười “Không, cô ạ. Em sửa tật xấu ấy rồi”. Cô lại nói “Vậy thì Hằng ơi, sao phải khóc nữa, ngẩng đầu lên và bước đi em”.

11

Thời gian cứ cuồn cuộn chảy, tôi tốt nghiệp ra trường. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một cô giáo dạy văn cấp 2, giống như cô Hoa – người cô giáo mà tôi luôn yêu quý. Nơi tôi làm việc là trường THCS Hà Lộc, cũng là một trường cấp 2 thuộc khu vực Thị xã Phú Thọ. Có phải đó là một mối duyên lành, khi tôi đang dần thực hiện được những ước mơ thơ trẻ, và viết tiếp những hi vọng của cô trò tôi, rằng những học trò nghèo, bất hạnh như tôi rồi cũng sẽ thực hiện được hoài bão của mình khi có nghị lực vượt khó.

Thỉnh thoảng ghé thăm cô, giờ cô Hoa đã về hưu, được nghe cô nói chuyện, tôi lại có cảm giác mình như bé lại, giống như cô học trò nhỏ năm nào say sưa nghe cô giảng bài. Cô thường rưng rưng mỗi khi nhìn tôi chào ra về. Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn vòng tay ôm cô thật chặt. Tôi thì thầm “Cô ơi, giờ em đã có thể bước vững chãi trên con đường mình đã chọn. Cây xương rồng mọc trên vùng đất khô cằn sỏi đá, không chỉ mọc những cái gai, mà còn nở ra những bông hoa thật đẹp, phải không cô?”.

© Cao Thị Thu Hằng - blogradio.vn                             

Xem thêm: Người đổi thay thì mình thay đổi

Cao Thị Thu Hằng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top