Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lời cô dạy năm nào còn ấm mãi

2023-01-08 01:15

Tác giả: Cao Thị Thu Hằng


blogradio.vn - Thỉnh thoảng ghé thăm cô, giờ cô Hoa đã về hưu, được nghe cô nói chuyện, tôi lại có cảm giác mình như bé lại, giống như cô học trò nhỏ năm nào say sưa nghe cô giảng bài. Cô thường rưng rưng mỗi khi nhìn tôi chào ra về. Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn vòng tay ôm cô thật chặt. Tôi thì thầm “Cô ơi, giờ em đã có thể bước vững chãi trên con đường mình đã chọn. Cây xương rồng mọc trên vùng đất khô cằn sỏi đá, không chỉ mọc những cái gai, mà còn nở ra những bông hoa thật đẹp, phải không cô?”.

***

Tuổi thơ tôi vô cùng vất vả so với bạn bè đồng trang lứa, bởi bố tôi bệnh tật và không có việc làm. Mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Bốn người nhà chúng tôi sống chui rúc trong một căn phòng tập thể chật hẹp, ẩm ướt và tăm tối quanh năm. Tôi ngày đó, chẳng hiểu vì sao lại có một niềm đam mê bất tận với văn chương. Có lẽ, với sự nhạy cảm của một cô giáo dạy văn, ngay từ lần đầu dạy tôi trong tiết học đầu tiên vào lớp 6, cô Hoa đã động viên tôi cố gắng học hành và hỏi tôi có muốn theo đuổi việc học văn không. Cứ như thế, cô dạy tôi và quan tâm tôi ân cần như một người mẹ hiền. Nhờ có cô động viên, tôi từng ngày cảm nhận được niềm vui của việc học tập.

Tôi có một tật xấu, đó là hay so vai, rụt cổ mỗi khi đứng gần người lớn. Thói xấu ấy hình thành từ khi cuộc sống mỗi ngày một vất vả hơn. Năm tôi học lớp 9, bố mẹ tôi hay cãi nhau và tôi thường là đối tượng bị trút giận của cả hai. Mỗi lần bị bố mẹ đánh mắng, tôi hay bất giác rụt cổ, so vai lại vì sợ bị đánh vào đầu. 

Tôi thường mang khuôn mặt nặng nề, mắt sưng húp mỗi ngày lên lớp và trở nên ít nói dần. Mỗi tiết học của cô Hoa, tôi thường lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Một hôm, cô gọi tôi ra ngoài, hỏi tôi vì sao dạo này không tập trung học tập. Tôi im lặng trước câu hỏi của cô. Cô đưa tay về phía tôi. Trong vô thức, tôi lại rụt cổ lại, mắt sợ hãi nhìn cô rồi bật khóc. 

Đôi tay cô dừng lại giữa chừng, và đôi mắt cô nhìn tôi chan chứa. Tôi kể với cô những ấm ức bấy lâu đã kìm nén trong lòng, nói với cô rằng có lẽ em sẽ không đi học nữa. Cô lau những giọt nước mắt của tôi. Lời của cô vẫn còn in đậm trong tôi đến tận bây giờ “Ngẩng đầu lên và bước đi em”.

12

Mỗi ngày đến lớp sau đó, cô Hoa đều tìm cách gặp để động viên tôi, để khi thì đưa cho tôi những cuốn sách ôn thi vào cấp 3, khi thì mua cho tôi cuốn vở, cây bút. Tôi đỗ vào trường THPT Hùng Vương với số điểm cao, tạm biệt mái trường THCS Thanh Vinh thân thương và cô Hoa, tôi mang trong mình khao khát được học tập hơn bao giờ hết. 

Tôi nhận thêm công việc giao đá cho các công ty gần nhà ngoài giờ học, ki cóp từng nghìn lẻ để nuôi dưỡng ước mơ của mình. Trên con đường đến trường hay đi học về, tôi vẫn hay gặp cô Hoa. Mỗi khi nghe tôi chào, cô luôn vẫy tay và mỉm cười. Chỉ cần mỗi lần bất ngờ gặp cô như vậy, cô không biết rằng cô đã truyền cho tôi động lực lớn như thế nào.

Ngày bước chân vào giảng đường Đại học, thay vì niềm háo hức, mong chờ, lòng tôi tràn ngập nỗi lo lắng về kinh tế. Làm sao để trang trải cuộc sống, để hoàn thành việc học trong khi trước đó, cái ăn cũng là nỗi lo của tôi trong những năm tháng học phổ thông. 

Những ngày sau đó, tôi chạy như con thoi giữa việc học và làm thêm. Mệt mỏi và nản lòng là có thật, khi đến ngày hỏi tiền lương 3 tháng từ một chỗ dạy gia sư, bà mẹ giàu có - chủ một tiệm cắt tóc, gắt gỏng nói với tôi rằng: “Mày dạy học thế nào mà con chị bảo không học được gì. Thôi, chị trả mày 100 nghìn tiền đi lại nhé”. Tôi nghẹn ngào, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Cố mở to đôi mắt nhìn người phụ nữ trang sức lấp lánh trước mặt, tôi bình tĩnh đẩy tờ tiền trên bàn “Có lẽ vậy, chị cầm lấy đi, em cho cháu”. 

Tối ấy, trên con đường về, tôi đi lơ lửng giữa dòng người tấp nập trên phố,nhìn những gương mặt trẻ trung, rạng rỡ tíu tít đến những nơi hò hẹn, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng. Ánh đèn đường nhòe mờ trước mắt như hàng ngàn vì sao lấp lóa và tôi lúc ấy, như con đom đóm lạc loài, yếu ớt tìm cho mình một nơi trú ngụ, trong khi bão tố giăng đầy. 

Tôi gọi điện cho cô, tâm sự với cô những vấp ngã, tổn thương của mình. Cô hỏi tôi “Giờ Hằng còn hay rụt cổ như con rùa nữa không?”. Tôi bật cười “Không, cô ạ. Em sửa tật xấu ấy rồi”. Cô lại nói “Vậy thì Hằng ơi, sao phải khóc nữa, ngẩng đầu lên và bước đi em”.

11

Thời gian cứ cuồn cuộn chảy, tôi tốt nghiệp ra trường. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một cô giáo dạy văn cấp 2, giống như cô Hoa – người cô giáo mà tôi luôn yêu quý. Nơi tôi làm việc là trường THCS Hà Lộc, cũng là một trường cấp 2 thuộc khu vực Thị xã Phú Thọ. Có phải đó là một mối duyên lành, khi tôi đang dần thực hiện được những ước mơ thơ trẻ, và viết tiếp những hi vọng của cô trò tôi, rằng những học trò nghèo, bất hạnh như tôi rồi cũng sẽ thực hiện được hoài bão của mình khi có nghị lực vượt khó.

Thỉnh thoảng ghé thăm cô, giờ cô Hoa đã về hưu, được nghe cô nói chuyện, tôi lại có cảm giác mình như bé lại, giống như cô học trò nhỏ năm nào say sưa nghe cô giảng bài. Cô thường rưng rưng mỗi khi nhìn tôi chào ra về. Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn vòng tay ôm cô thật chặt. Tôi thì thầm “Cô ơi, giờ em đã có thể bước vững chãi trên con đường mình đã chọn. Cây xương rồng mọc trên vùng đất khô cằn sỏi đá, không chỉ mọc những cái gai, mà còn nở ra những bông hoa thật đẹp, phải không cô?”.

© Cao Thị Thu Hằng - blogradio.vn                             

Xem thêm: Người đổi thay thì mình thay đổi

Cao Thị Thu Hằng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top