Nơi ô cửa có cây bàng xanh mát
2022-11-07 01:20
Tác giả: Cao Thị Thu Hằng
blogradio.vn - Có những đêm thao thức, tôi mơ màng nhớ tiếng gió nơi cây bàng bên cửa sổ - nơi một phần tuổi trẻ tôi đã để lại, nhớ những ngày tháng tự do nhưng cô độc, nhớ cả những cơn mưa thánh thót tiếng đàn. Đêm chợt mênh mông và thăm thẳm.Tháng năm vẫn vậy, chỉ lòng người đổi thay, nhưng có sao đâu khi ta vẫn sống để tiếp tục viết những yêu thương.
***
Gần 30 tuổi, tôi trong những câu chuyện đùa vui với đồng nghiệp và bạn bè, luôn tự nhận mình già trước tuổi. Em gái tôi luôn chẹp miệng trước những câu nói ấy của tôi, rồi bô lô ba la bằng giọng triết gia nửa mùa của nó “Chưa đến 30 đâu đó, còn 2 năm nữa mới được 30 tuổi ý. Già đâu mà già”. Đi kèm với lời nói ấy, thỉnh thoảng nó lại gửi cho tôi cái váy hoa điệu đà, đôi giày búp bê hay thỏi son.
Tôi kêu ầm qua điện thoại “Chị không dùng đâu nhá”, nhưng nó vẫn bất chấp gửi để cải tạo bà chị bị già hóa sớm. Dẫu vậy, tôi vẫn chỉ ưa những điều tối giản, cả trong cách ăn mặc và lối sống; chỉ như vậy, tôi mới cảm thấy lòng mình bình yên, dễ chịu.
Ngày bước chân vào giảng đường Đại học, thay vì niềm háo hức, mong chờ, lòng tôi tràn ngập nỗi lo lắng về kinh tế. Làm sao để trang trải cuộc sống, để hoàn thành việc học trong khi trước đó, cái ăn cũng là nỗi lo của tôi trong những năm tháng học phổ thông.
Những ngày sau đó, tôi chạy như con thoi giữa việc học và làm thêm. Mệt mỏi và nản lòng là có thật, khi đến ngày hỏi tiền lương 3 tháng từ một chỗ dạy gia sư, bà mẹ giàu có – chủ một tiệm cắt tóc, gắt gỏng nói với tôi “Mày dạy học thế nào mà con chị bảo không học được gì. Thôi, chị trả mày 100 nghìn tiền đi lại nhé”. Tôi nghẹn ngào, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Cố mở to đôi mắt nhìn người phụ nữ trang sức lấp lánh trước mặt, tôi bình tĩnh đẩy tờ tiền trên bàn rồi nói: “Có lẽ vậy, chị cầm lấy đi, em cho cháu”.
Tối ấy, trên con đường về, tôi đi lơ lửng giữa dòng người tấp nập trên phố,nhìn những gương mặt trẻ trung, rạng rỡ tíu tít đến những nơi hò hẹn, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng. Ánh đèn đường nhòe mờ trước mắt như hàng ngàn vì sao lấp lóa và tôi lúc ấy, như con đom đóm lạc loài, yếu ớt tìm cho mình một nơi trú ngụ, trong khi bão tố giăng đầy.
Một ngày, nằm đọc sách trong khi lũ bạn cùng phòng kí túc xá đã tíu tít đi chơi sau kì thi kiểm tra kết thúc học phần vất vả, tôi nghe âm thanh thánh thót của bản nhạc “Kiss the rain” vẳng đến. Tôi mở cửa, bất giác đi theo hướng âm thanh, rồi dừng lại trước một người con trai đang ôm cây đàn ghi-ta say mê gảy đàn.
Đắm mình trong tiếng nhạc, tôi quên rằng mình đang nhìn chằm chằm vào anh. Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn trộm mình, anh ngẩng đầu lên. Ngại ngùng, xấu hổ, tôi vội quay đi và vội vã về phòng, đóng cửa lại, trái tim đập nhanh như vừa làm gì sai trái.
Hôm sau, tôi lại gặp anh nơi cầu thang ký túc xá, anh đứng đó như chờ đợi sẵn và bất ngờ gọi tên tôi. Khi tôi thắc mắc thì anh vui vẻ khoe rằng anh hỏi được từ cậu em cùng phòng, học chung khoa với tôi. “Anh có cả số điện thoại của em luôn nhé” – Anh tinh nghịch.
Từ hôm ấy, tôi có thêm một người đồng hành. Anh hơn tôi 7 tuổi, đã ra trường 4 năm, đi làm rồi quay lại trường học cao học. Năm cuối của chặng đường học tập, anh xin vào ký túc xá ở để tiện lên thư viện trường tìm tài tài liệu viết luận văn.
Anh nói anh bị thu hút bởi đôi mắt của tôi. “Ánh mắt em buồn lắm ý, nó làm anh xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Chúng tôi cứ âm thầm bên nhau như thế, chẳng có lời yêu nào được thốt ra, chỉ có những rung động tinh khôi khi được gặp nhau mỗi ngày, khẽ chạm tay trên con đường lên thư viện ôn bài hay đợi nhau tan học dưới hàng cây phượng vĩ đỏ rực đến cháy lòng. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều về tương lai. Chỉ thấy rằng từ khi biết anh, cuộc sống của tôi có thêm những thanh âm tươi đẹp. Tôi cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua êm đềm như thế.
Anh bảo vệ luận văn thành công mà không báo với tôi, rồi lặng lẽ rời đi. Không một lời chia tay, tạm biệt. Tôi hụt hẫng. Tôi dằn vặt bản thân. Lẽ nào tình cảm của tôi cũng như những bản nhạc không lời, chẳng biết bắt đầu từ khi nào và cứ âm thầm kết thúc, để lại trong tim biết bao dư vị xót xa. Tôi nhớ anh từng hỏi tôi “Em hiểu ý nghĩa của bản nhạc Kiss the rain không?”
Anh say sưa kể rằng “Anh nghĩ là bản nhạc ấy dành cho những người ôm một mối tình không thành. Khi đi dưới cơn mưa, họ khóc, nước mắt hòa vào cơn mưa chảy tràn trên khuôn mặt, hôn vào mưa thật ra là hôn vào nước mắt”... Những cơn mưa sau này, liệu có ai đứng khóc dưới mưa vì một mối tình dang dở.
Thời gian cứ cuồn cuộn chảy, tôi tốt nghiệp ra trường. Bài toán mưu sinh chẳng bao giờ dễ dàng. Tôi vật lộn với công việc mong trụ lại thành phố. Chẳng phải bởi sự hào nhoáng, xa hoa của chốn thị thành mà bởi tôi cũng chẳng tìm ra được lối đi nào khả thi hơn. Tôi ôm tâm hồn chằng chịt những vết thương và nỗi mặc cảm, loay hoay với mơ ước của cuộc đời mình, rồi tự trói buộc mình với bao trách nhiệm. Tôi gồng mình lên để sống, khó nhọc và mệt mỏi biết bao.
Tôi thuê một căn phòng trọ ở tầng 2. Căn phòng có một khung cửa sổ lớn, sát một cây bàng xanh mát. Ngồi gần cửa sổ, vươn tay ra là chạm vào vào những lá bàng non tươi, mát rượi. Sau một ngày làm việc, tôi thường ngồi gặm nhấm nỗi buồn của mình nơi khung cửa ấy. Gió lùa qua tán lá lao xao, rọi vào tôi ánh nắng yếu ớt của buổi chiều muộn. Ngồi tĩnh lặng hồi lâu, cảm nhận rõ những áp lực và tổn thương dồn nén lại đủ để tôi bật khóc. Những giọt nước mắt chầm chậm bò trên gò má, rồi rớt vỡ đâu đó. Chẳng biết nỗi buồn sẽ đeo đẳng tôi bao lâu?
Rồi mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó. Cuộc sống sẽ có một bến bờ để con người neo đậu. Dần dần, tôi tìm được hạnh phúc trong những điều bình dị, giản đơn thường ngày. Nỗi buồn về tình yêu, công việc, hoàn cảnh cũng nguôi ngoai. Tôi trở về quê, tạm biệt phố phường khói bụi. Tôi lập gia đình, may mắn có hai thiên thần nhỏ bên mình. Những chông chênh của tuổi trẻ cũng bình ổn trước tiếng cười của trẻ thơ. Tâm hồn rạn vỡ của tôi được chữa lành bởi những niềm an yên ấy.
Có những đêm thao thức, tôi mơ màng nhớ tiếng gió nơi cây bàng bên cửa sổ - nơi một phần tuổi trẻ tôi đã để lại, nhớ những ngày tháng tự do nhưng cô độc, nhớ cả những cơn mưa thánh thót tiếng đàn. Đêm chợt mênh mông và thăm thẳm.Tháng năm vẫn vậy, chỉ lòng người đổi thay, nhưng có sao đâu khi ta vẫn sống để tiếp tục viết những yêu thương.
© Cao Thị Thu Hằng - blogradio.vn
Xem thêm: Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…