Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Liệu thay đổi sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn?

2022-12-12 01:25

Tác giả: Tư Hạ


blogradio.vn - Sau những thất bại trong cuộc sống, em hiểu rằng muốn thành công thì phải đánh đổi, có thể là cả sinh mệnh, nhưng cái em đang cần không phải là đánh đổi, mà là thay đổi.

***

“Giống như một dòng sông, cuộc sống trôi chảy mãi về phía trước, và mặc dù chúng ta có thể bước từ trên bờ xuống sông, dòng nước đang chảy qua chân ta sẽ không bao giờ là dòng nước đã chảy qua trước đó, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.”

Tôi luôn tự hỏi “Tại sao mọi người xung quanh lại luôn đổi thay vậy nhỉ? Tại sao họ lại luôn lo cho việc chuẩn bị cho những thứ mà chúng ta chưa biết rõ và nắm bắt được trong tương lai? Chúng ta có cần thiết phải thay đổi không? Cứ làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ có khi có khi còn sung sướng hơn gấp mấy lần khi phải trở thành một người lớn bận rộn với bao ưu phiền về học tập, cuộc sống, tài chính sau này, chính những thứ mà chúng ta không thể hiểu được trong sự thay đổi của cuộc sống?”

Tôi, một cô bé mới học cấp Hai chưa trưởng thành. Chính xác hơn là một đứa nhóc tì lớp Sáu còn ngồi trên ghế nhà trường. Nói là một đứa nhóc 11 tuổi nhưng thế này đối với bố mẹ tôi, hay những người xung quanh chính là độ tuổi hoàn hảo để tôi bắt đầu tập làm quen dần với cuộc sống tự lập. Nhưng đấy là người lớn nói thế thôi, đối với tôi, tôi luôn tự hỏi chính mình rằng, liệu mình đã thực sự trưởng thành hay chưa?

em_41

Nhẹ nhàng quay mình lại, tôi khẽ giật mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương treo bên tủ. Trên chiếc gương viền trắng được trang trí đẹp đẽ là hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn, nhợt nhạt thiếu sức sống. Cô bé tuổi mới lớn này đang phải đối mặt với sức ép của sự “trưởng thành” mà người lớn áp đặt trên lưng, bất giác, em nở một nụ cười theo thói quen mà em phải thể hiện thường ngày, nhưng bây giờ, trên môi lại là một nụ cười buồn.

Tôi cũng chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu nữa, nhưng có lẽ tôi nên bắt đầu bằng cách giải thích việc tôi trở thành một cô bé cố chấp không chịu thay đổi như vậy.

Cô bé đó được lớn lên trong một gia đình khá dư dả, sống trong tình yêu thương êm ấm, và cả những tổn thương, áp lực.

Nhưng suy cho cùng thì, cô bé cũng đã sống một cuộc sống khá bình thường và yên ắng, tuy không phải lúc nào cũng vậy, nhưng em cũng không va vấp gì quá nhiều, cũng không phải lo lắng gì về vấn đề tiền bạc hay vô vàn những thứ khác, để rồi trở thành một cô bé vô tư, luôn chạy theo những suy nghĩ bồng bột, luôn hồn nhiên với cuộc sống cấp Một lúc đầu, để rồi sau khi tiến một bước để hòa nhập với xã hội, em lại tự dằn vặt nội tâm của mình trong đau đớn.

Lên cấp Hai, em bắt đầu ôm mộng tưởng cao lớn về tương lai, một cuộc sống vô lo vô nghĩ, mình có thể đạt được thứ mình muốn một cách dễ dàng giống như trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng, em không hay biết rằng mình đã quá tự đề cao bản thân, để rồi vẫn dậm chân tại chỗ, không chịu thay đổi để tiến lên, bỏ xa bạn bè cùng lứa. Phải chăng chính sự mong đợi không cần thiết của mọi người đã khiến em ra nông nỗi này?

con_1

Rồi từ đó, em bắt đầu lại trải qua những năm tháng được dạy dỗ lại tỉ mỉ, mà đối với em là chốn ngục tù đau khổ. Dẫu vậy, em vẫn cố gắng được công nhận, nhưng vẫn giữ nguyên ý nghĩ “Chỉ cần mình cố gắng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình không muốn thay đổi, phiền phức lắm.” Một lần, hai lần, rồi ba lần, không thành công, không được ai công nhận, em gục ngã. Rồi, vậy là hết rồi, đây không còn là cảm giác chưa tìm được thứ mình muốn tìm nữa mà là nỗi niềm khi sự hiện diện mang tên “tôi” bị từ chối một cách đau đớn.

Em thất vọng tự trách chính mình, chắc hẳn em cũng đã bị tổn thương lòng tự trọng rất nhiều. Em dằn vặt mãi trong những lựa chọn. Em có thể sẽ phải thay đổi bản thân mình, thay đổi luôn cả suy nghĩ của chính mình từ trước đến nay, hoặc em sẽ mãi sống trong đau đớn tự dằn vặt.

Sau những thất bại trong cuộc sống, em hiểu rằng muốn thành công thì phải đánh đổi, có thể là cả sinh mệnh, nhưng cái em đang cần không phải là đánh đổi, mà là thay đổi.

chua_lanh_6

Cuối cùng, em quyết định thay đổi. Ngay lúc này, em quyết định tự mình ôm lấy nỗi đau, rồi chấp nhận những vết thương ấy đóng vẩy, dần già, em sẽ làm quen được theo thời gian.

Nhưng em sẽ không chịu những vết thương đó mãi mãi, đến một lúc nào đó, em sẽ được thỏa sức dang rộng đôi cánh của chính mình, em sẽ được xuất hiện trước mọi người với một con người hoàn hảo hơn, không chỉ đã đổi thay, mà còn trưởng thành hơn, sẵn sàng bước đi trên con đường riêng của chính mình.

Quay lại hiện tại, vẫn là cô bé đó, vẫn là căn phòng đó, vẫn là trên chiếc gương đó nhưng giờ đây, trên môi em là nụ cười hạnh phúc.

Tôi cuối cùng cũng đã suy nghĩ lại “Đổi thay cũng không phải là một cái gì ghê gớm, đáng sợ lắm, cũng không phải là một cái gì khó nhọc lắm, nó đơn giản chỉ là lúc mà chúng ta nhận thấy rằng chúng ta cần phải hoàn thiện bản thân hơn, để giúp chúng ta cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn.”

© Tư Hạ - blogradio.vn                             

Xem thêm: Năm tháng vô tình, chính mình rồi cũng khác | Radio Tâm sự

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top