Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp anh!

2017-01-03 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Và thế là chúng tôi xa nhau, có quá nhiều cảm xúc đọng lại mà con người ta xa nhau dễ đến thế, đi qua nhau nhanh đến thế. Ơ buồn nhỉ, thành phố này, một lần nữa lại bóp nghẹt trái tim nhỏ bé và phù phiếm này rồi.

***

8000 cây số, 3 giờ đồng hồ. Cứ tưởng hữu duyên thiên lý, năng tương ngộ, vậy mà em với anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn được một lần duy nhất...

Chúng tôi biết nhau từ hồi tháng 4, khi tôi thực tập ở chỗ chị bạn thân của anh. Anh ở Melbourne, còn tôi ở Hà Nội. Anh đang học thạc sĩ ở tuổi ngót nghét 30, là admin của một page toàn những con người lãng đãng - có học thức - yêu cái đẹp - lãng mạn, còn tôi là đứa lông bông, xì tin và dở hơi. Tôi thích ngắm những bức ảnh phim anh chụp, thực tế mà thấy người ta cô đơn trong từng bức ảnh của anh, chính anh cũng cô đơn nữa.

Thế rồi dần dần, quen nhau bởi cơ duyên nào đấy, sự mạnh dạn nào đấy. Chúng tôi cách nhau 3 giờ đồng hồ, tôi ở bên này, đã trồng hoa hướng dương, ngày nào cũng gửi anh hành trình lớn của những cây hoa tôi trồng. Và tôi cảm thấy thích anh - anh già, tóc bạc nhiều, bụng béo, trông anh như Doraemon vậy, hẳn anh cũng chẳng gọn gàng gì, nhưng cách anh nói chuyện và truyền đạt kiến thức khiến tôi phải ngỡ ngàng, anh cũng kiêu ngạo và tỏ vẻ trưởng thành nữa, anh sợ nhất là sống mòn, anh cũng hay bảo anh đang sống mòn... Từ ngày tôi biết tôi thích anh, tôi làm quen với tất cả thói quen, sở thích của anh, đọc sách, nghe nhạc Rock, nhạc Trịnh, nhạc Lý, tìm hiểu máy film, đọc thơ...

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp anh!

Anh bị dị ứng phấn hoa khi ở Úc đang là mùa xuân, anh hay thức dậy vào 8 giờ sáng, tối ngủ muộn lúc ba giờ sáng, anh chơi game gì, mặc áo sơ mi thế nào, đi giày gì, dùng nước hoa loại gì.... tôi đều thuộc làu làu. Sau khi anh biết tôi thích anh, thì anh cũng khác và nguyên môtk khoảng thời gian tôi chỉ còn nước ngồi nghĩ về một ngày mùa đông Hà Nội, tôi mặc áo len đỏ dài, váy ren trắng dài, đội mũ len đỏ đi bộ trên phố và thấy anh, tại cà phê Đinh, tại đâu đó ở Hà Nội nhỏ bé này, tôi thề sẽ vồ lấy anh và chất vấn anh. Vậy mà cuối cùng, anh về nước, mùa đông cũng chẳng lạnh đến thế, tôi cũng không có nổi một chút thời gian thảnh thơi đi bộ dạo phố và cơ hội gặp anh nữa.

Anh về, anh đến số 8 Chân Cầm, ngồi đợi tôi, lặng lẽ, anh đi qua những nơi tôi hay đến, âm thầm. Và cuối cùng khi anh sắp hết thời gian, anh mới lại nhắn cho tôi. Anh vòng vèo, lằng nhằng, cuối cùng tôi vẫn phải chủ động nói tối nay anh đi với em. Vâng, thế là tôi được gặp anh, không phải tình cờ, mà là sắp đặt, chủ định. Anh nuông chiều tôi quá, anh biết tôi thích ăn gì, đưa tôi đúng đến những quán tôi hay ngồi, ăn đúng những gì tôi muốn. Dù tôi luôn miệng nói "Tuỳ anh, em thế nào cũng được."

Chúng tôi ngồi trên tầng 8 lộng gió, nơi cây đèn này, anh chẳng nói gì nhiều, tôi cũng chẳng nói gì, ngồi vắt hai chân lên ghế, bó gối, nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống ngã tư đường đầy xe, đầy đèn ở dưới. Tóc tôi bay, hôm nay tôi xài Flora by Gucci thơm nhẹ thoang thoảng, man mát. Tôi nhuộm đen tóc rồi nhưng sau mấy lần gội nó vẫn bị phai thành màu nâu, dưới ánh đèn tóc lại rực đỏ lên, bay tứ tung và tôi cá là tôi quá xinh đẹp so với anh. Anh với lấy cái máy ảnh film của anh, đợi lúc tôi quay đi, anh đã chụp tôi vài bức. Rồi tôi hờn dỗi, tôi lôi điện thoại ra nghịch, tôi chẳng thèm nói với anh vì anh cứ im lặng mãi thế. Vẫn còn sớm, anh lại đưa tôi đi ăn kem, trong siêu thị Circle K, bọn tôi đi vào chọn kem, ngồi vào bàn, ăn với nhau, tôi mua tặng anh socola và chúng tôi lại cùng ăn socola tôi mua. Mà lại chả nói gì nhiều với nhau. Đến khi anh đưa tôi về đến, anh mới ngập ngừng, anh nói anh sẽ lại bay. Tôi dĩ nhiên sốc, sao ai cũng có giấc mơ nước Úc thế?

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp anh!

Đầu tôi lúc đấy đặc kẹt sự thất vọng, hoảng loạn, chờ mong, níu kéo. Nhưng bên ngoài mặt tôi đã đờ đẫn, mắt long lanh từ lúc nào rồi. Thế là anh lại bảo tôi lên xe, đi dạo thêm một chút, anh đưa tôi đến chợ hoa Quảng Bá, từ lúc anh thốt ra câu trên, tôi không nói bất cứ một câu nào nữa. Mà tôi mệt, buồn ngủ và lạnh như thế nào. Tôi không còn sức mà nói hay thổ lộ gì thêm với anh, tay co ro ở sau lưng anh. Đột nhiên anh kéo chặt tay tôi, nhét vào túi áo của anh, tôi không muốn, bỏ tay của tôi ra, anh lại kéo cả hai tay tôi nhét vào túi áo anh. Và thế là tôi gần anh thêm một chút. Sau đó tôi lại ngủ mê mệt, trong khi anh đã khẽ nắm lấy tay trái tôi rồi, đến khi về đến, anh lại phải đánh thức tôi tỉnh dậy. Tôi im lặng, tôi chả nói gì, cứ thế lẳng lặng đi vào, sau đó tôi lại quay ra nói lời tạm biệt anh. Anh nhắn:

"Đừng buồn, em buồn, anh cũng buồn".

Và thế là chúng tôi xa nhau, có quá nhiều cảm xúc đọng lại mà con người ta xa nhau dễ đến thế, đi qua nhau nhanh đến thế. Một ngày nào đấy, tôi hi vọng sẽ thấy ảnh mình lang thang đâu đó trên page của anh...

Ơ buồn nhỉ, thành phố này, một lần nữa lại bóp nghẹt trái tim nhỏ bé và phù phiếm này rồi.

Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

back to top