Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp anh!

2017-01-03 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Và thế là chúng tôi xa nhau, có quá nhiều cảm xúc đọng lại mà con người ta xa nhau dễ đến thế, đi qua nhau nhanh đến thế. Ơ buồn nhỉ, thành phố này, một lần nữa lại bóp nghẹt trái tim nhỏ bé và phù phiếm này rồi.

***

8000 cây số, 3 giờ đồng hồ. Cứ tưởng hữu duyên thiên lý, năng tương ngộ, vậy mà em với anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn được một lần duy nhất...

Chúng tôi biết nhau từ hồi tháng 4, khi tôi thực tập ở chỗ chị bạn thân của anh. Anh ở Melbourne, còn tôi ở Hà Nội. Anh đang học thạc sĩ ở tuổi ngót nghét 30, là admin của một page toàn những con người lãng đãng - có học thức - yêu cái đẹp - lãng mạn, còn tôi là đứa lông bông, xì tin và dở hơi. Tôi thích ngắm những bức ảnh phim anh chụp, thực tế mà thấy người ta cô đơn trong từng bức ảnh của anh, chính anh cũng cô đơn nữa.

Thế rồi dần dần, quen nhau bởi cơ duyên nào đấy, sự mạnh dạn nào đấy. Chúng tôi cách nhau 3 giờ đồng hồ, tôi ở bên này, đã trồng hoa hướng dương, ngày nào cũng gửi anh hành trình lớn của những cây hoa tôi trồng. Và tôi cảm thấy thích anh - anh già, tóc bạc nhiều, bụng béo, trông anh như Doraemon vậy, hẳn anh cũng chẳng gọn gàng gì, nhưng cách anh nói chuyện và truyền đạt kiến thức khiến tôi phải ngỡ ngàng, anh cũng kiêu ngạo và tỏ vẻ trưởng thành nữa, anh sợ nhất là sống mòn, anh cũng hay bảo anh đang sống mòn... Từ ngày tôi biết tôi thích anh, tôi làm quen với tất cả thói quen, sở thích của anh, đọc sách, nghe nhạc Rock, nhạc Trịnh, nhạc Lý, tìm hiểu máy film, đọc thơ...

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp anh!

Anh bị dị ứng phấn hoa khi ở Úc đang là mùa xuân, anh hay thức dậy vào 8 giờ sáng, tối ngủ muộn lúc ba giờ sáng, anh chơi game gì, mặc áo sơ mi thế nào, đi giày gì, dùng nước hoa loại gì.... tôi đều thuộc làu làu. Sau khi anh biết tôi thích anh, thì anh cũng khác và nguyên môtk khoảng thời gian tôi chỉ còn nước ngồi nghĩ về một ngày mùa đông Hà Nội, tôi mặc áo len đỏ dài, váy ren trắng dài, đội mũ len đỏ đi bộ trên phố và thấy anh, tại cà phê Đinh, tại đâu đó ở Hà Nội nhỏ bé này, tôi thề sẽ vồ lấy anh và chất vấn anh. Vậy mà cuối cùng, anh về nước, mùa đông cũng chẳng lạnh đến thế, tôi cũng không có nổi một chút thời gian thảnh thơi đi bộ dạo phố và cơ hội gặp anh nữa.

Anh về, anh đến số 8 Chân Cầm, ngồi đợi tôi, lặng lẽ, anh đi qua những nơi tôi hay đến, âm thầm. Và cuối cùng khi anh sắp hết thời gian, anh mới lại nhắn cho tôi. Anh vòng vèo, lằng nhằng, cuối cùng tôi vẫn phải chủ động nói tối nay anh đi với em. Vâng, thế là tôi được gặp anh, không phải tình cờ, mà là sắp đặt, chủ định. Anh nuông chiều tôi quá, anh biết tôi thích ăn gì, đưa tôi đúng đến những quán tôi hay ngồi, ăn đúng những gì tôi muốn. Dù tôi luôn miệng nói "Tuỳ anh, em thế nào cũng được."

Chúng tôi ngồi trên tầng 8 lộng gió, nơi cây đèn này, anh chẳng nói gì nhiều, tôi cũng chẳng nói gì, ngồi vắt hai chân lên ghế, bó gối, nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống ngã tư đường đầy xe, đầy đèn ở dưới. Tóc tôi bay, hôm nay tôi xài Flora by Gucci thơm nhẹ thoang thoảng, man mát. Tôi nhuộm đen tóc rồi nhưng sau mấy lần gội nó vẫn bị phai thành màu nâu, dưới ánh đèn tóc lại rực đỏ lên, bay tứ tung và tôi cá là tôi quá xinh đẹp so với anh. Anh với lấy cái máy ảnh film của anh, đợi lúc tôi quay đi, anh đã chụp tôi vài bức. Rồi tôi hờn dỗi, tôi lôi điện thoại ra nghịch, tôi chẳng thèm nói với anh vì anh cứ im lặng mãi thế. Vẫn còn sớm, anh lại đưa tôi đi ăn kem, trong siêu thị Circle K, bọn tôi đi vào chọn kem, ngồi vào bàn, ăn với nhau, tôi mua tặng anh socola và chúng tôi lại cùng ăn socola tôi mua. Mà lại chả nói gì nhiều với nhau. Đến khi anh đưa tôi về đến, anh mới ngập ngừng, anh nói anh sẽ lại bay. Tôi dĩ nhiên sốc, sao ai cũng có giấc mơ nước Úc thế?

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng gặp anh!

Đầu tôi lúc đấy đặc kẹt sự thất vọng, hoảng loạn, chờ mong, níu kéo. Nhưng bên ngoài mặt tôi đã đờ đẫn, mắt long lanh từ lúc nào rồi. Thế là anh lại bảo tôi lên xe, đi dạo thêm một chút, anh đưa tôi đến chợ hoa Quảng Bá, từ lúc anh thốt ra câu trên, tôi không nói bất cứ một câu nào nữa. Mà tôi mệt, buồn ngủ và lạnh như thế nào. Tôi không còn sức mà nói hay thổ lộ gì thêm với anh, tay co ro ở sau lưng anh. Đột nhiên anh kéo chặt tay tôi, nhét vào túi áo của anh, tôi không muốn, bỏ tay của tôi ra, anh lại kéo cả hai tay tôi nhét vào túi áo anh. Và thế là tôi gần anh thêm một chút. Sau đó tôi lại ngủ mê mệt, trong khi anh đã khẽ nắm lấy tay trái tôi rồi, đến khi về đến, anh lại phải đánh thức tôi tỉnh dậy. Tôi im lặng, tôi chả nói gì, cứ thế lẳng lặng đi vào, sau đó tôi lại quay ra nói lời tạm biệt anh. Anh nhắn:

"Đừng buồn, em buồn, anh cũng buồn".

Và thế là chúng tôi xa nhau, có quá nhiều cảm xúc đọng lại mà con người ta xa nhau dễ đến thế, đi qua nhau nhanh đến thế. Một ngày nào đấy, tôi hi vọng sẽ thấy ảnh mình lang thang đâu đó trên page của anh...

Ơ buồn nhỉ, thành phố này, một lần nữa lại bóp nghẹt trái tim nhỏ bé và phù phiếm này rồi.

Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top