Kỉ niệm mùa sim chín
2023-07-20 05:25
Tác giả:
blogradio.vn - Chỉ sáng mai thôi, tôi sẽ vòng qua đai quần đeo cái giỏ lủng lẳng theo sau đàn bò tiến lên núi bắt đầu hành trình thu phục những cô, cậu sim bóng mỡ. Tôi cười tủm tỉm. Những bụi sim chín trĩu cành đi vào giấc mơ tôi đẹp đến lạ.
***
Chiều nay, nghe điện thoại của Hồng, đứa bạn cùng xóm, thân với nhau từ thời Tiểu học, giọng nó phơi phới: “Đang mùa sim chín mày ạ! Về quê lên núi hái đi? Nhiều lắm!” Nó còn làm mấy cái động tác chép miệng rồi diễn tả đủ trò khiến tôi thèm thuồng… Tuổi thơ ai ở miền quê nghèo cũng từng một thời làm bạn với núi rừng, với những quả sim chín mọng, béo múp ấy. Hình ảnh đó bỗng gọi về trong tôi bao kỷ niệm.
Bọn trẻ quê tôi cứ sáng ra lại rủ nhau lùa đàn bò lên đồi núi trập trùng. Mặc cho những chú bò nhà mình luồn lách tìm đám cỏ xanh non, say sưa đánh chén, tôi và con Hồng sau một hồi thỏa thuận chia nhau địa phận, rồi mỗi đứa một hướng. Trong khi nó đem theo cái túi vải có dây rút mà mẹ nó đã chuẩn bị sẵn cho nó từ mấy hôm trước thì tôi lại đem cái giỏ đựng cua mà mẹ đã dày công đan suốt mấy tối liền bằng những cành tre chặt sau nhà. Trong bữa cơm gia đình chiều qua, tôi đã nài nỉ mẹ: “Mẹ cho con mượn cái giỏ để đựng sim nhé!” Mẹ mắng yêu tôi với cái cười âu yếm: “Cha bố cô!” Tôi cười sung sướng, và nhanh bát cơm, rồi chạy ngoắt sang nhà Hồng khoe với nó. Tối đến, tôi lấy miếng quần kaki đã ngả màu vàng ố vì rêu đồng nhuộm của mẹ bỏ, rồi tỉ mỉ cắt thành hai dây dài. Bên ngọn đèn dầu soi tỏ, tôi cẩn thận cột hai bên miệng giỏ, luồn hai đường chắc chắn vòng quanh cổ giỏ buộc chặt, để hai đầu dây thòng lòng, chỉ sáng mai thôi, tôi sẽ vòng qua đai quần đeo cái giỏ lủng lẳng theo sau đàn bò tiến lên núi bắt đầu hành trình thu phục những cô, cậu sim bóng mỡ. Tôi cười tủm tỉm. Những bụi sim chín trĩu cành đi vào giấc mơ tôi đẹp đến lạ.
Hai đứa tôi đã phát hiện ra bãi sim này từ khi nó mới là những chùm hoa lốm đốm, tím mơn man nhìn đã mắt. Con Hồng nói: “Bí mật này chỉ tao với mày biết nhé! Nhớ đừng nói cho bọn con Thoa, con Yến đấy!” Vì hai đứa nó cũng đi chăn bò trên núi như bọn tôi. Tôi gật gù đồng ý. Chưa hết, nó còn không quên nhắc đi nhắc lại: “Tao đã chia đều lãnh thổ rồi. Không được ăn gian đấy!” Tôi ước giá như có lá cờ đỏ, cờ xanh làm cột mốc thì đỡ phải mất công nhớ từng phiến đá, gốc cây làm gì cho mệt người. Nhưng mà cũng vui. Chả sao. Tôi nghĩ bụng. Nó cười lém lỉnh rồi cả hai cùng chờ đợi…
Rồi mùa sim chín đã đến. Đứa nào cũng háo hức. Tay tôi thoăn thoắt nhưng cũng rất nhẹ nhàng hái từng quả. Quả nào quả nấy bụng căng tròn, vành tai vểnh lên, tím bầm. Tự thưởng cho mình, tôi chọn quả to nhất cho vào miệng, vị ngọt thơm như mật quyện với vị chan chát nơi đầu lưỡi, càng ăn càng thích. Hết bụi này đến bụi khác, chẳng mấy chốc, chiếc giỏ đeo vắt vẻo ngang bụng tôi đã lưng lưng. Thi thoảng, tôi ngó nhìn về phía con Hồng xem nó thế nào, bóng nó nhấp nhô rồi nhỏ dần theo những vạt sim cao thấp. Mải nhìn nó, sơ ý, tay tôi vương phải bụi gai bên cạnh làm một đường rớm máu. Tôi vội ngắt mấy lá tàu bay non, nhai nhuyễn đắp vào vết thương rồi lại tiếp tục. Sợ con Hồng hái được nhiều sim hơn, tôi tự động viên mình không được lơ là, từng ngón tay tôi lại thoăn thoắt lần tìm trong những bụi sim.
Mặt trời gần đứng bóng, như đã hẹn, tôi và nó đã có mặt tại địa điểm ban đầu. Nhìn túi vải dài hai gang tay của nó đầy ứ ự, thêm cả cái túi áo trước ngực đầy phè những sim là sim, tôi cũng tự bằng lòng vì giỏ sim của tôi đã đầy ngang thành miệng. Nắng trời làm khuôn mặt cả hai đứa đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại đầm đìa trên trán và hai cánh mũi, nhưng miệng vẫn cười nói tím ngắt, vang vọng cả một triền rừng. Nâng niu thành quả hái được, tôi đem về nhà khoe với mẹ rồi đổ ra cái rá mẹ vẫn thường dùng để vo gạo, chọn những quả ngon nhất mời mẹ. Mấy đứa em tôi nhanh như chớp, nhặt lấy nhặt để cho vào miệng nhai ngấu nghiến, rồi cười khì khen chị giỏi đáo để.
Mấy hôm sau đó, quê tôi vào mùa tập thiếu nhi. Đội 4 Lĩnh Tiến chúng tôi bận với lịch tập tành cả ngày. Tôi và con Hồng cũng được chọn vào đội. Mấy vạt sim trên núi chắc đã chín rộ và đang chờ chúng tôi lên hái. Nó thầm thì vào tai tôi sau mỗi buổi tập: “Nhanh thi xong thiếu nhi để bọn mình lại lên núi hái sim mày nhỉ”. Hai đứa nhìn nhau cười, rồi cùng đưa ngón tay trỏ lên môi “xuỵt…xuỵt!”
Lớn lên, tôi học tập rồi lập nghiệp xa nhà, còn Hồng vì điều kiện gia đình đành phải bỏ học, lấy chồng sớm ở quê. Tuy vậy, tình bạn giữa chúng tôi vẫn nguyên vẹn như xưa. Mỗi dịp tháng tám về, nó lại điện thoại cho tôi ra điều nhắc nhở. Thế là hình ảnh đồi núi trập trùng với những quả sim đen sậm, lớp lông trắng mịn như tơ phủ bên ngoài, bên trong có nhiều hạt và vị ngọt chát khi ăn lại hiện về trong tôi vướng vít.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Khi Hạnh Phúc Chỉ Là Ảo Ảnh | Blog Radio 831
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng
Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.