Kỉ niệm mùa sim chín
2023-07-20 05:25
Tác giả:
blogradio.vn - Chỉ sáng mai thôi, tôi sẽ vòng qua đai quần đeo cái giỏ lủng lẳng theo sau đàn bò tiến lên núi bắt đầu hành trình thu phục những cô, cậu sim bóng mỡ. Tôi cười tủm tỉm. Những bụi sim chín trĩu cành đi vào giấc mơ tôi đẹp đến lạ.
***
Chiều nay, nghe điện thoại của Hồng, đứa bạn cùng xóm, thân với nhau từ thời Tiểu học, giọng nó phơi phới: “Đang mùa sim chín mày ạ! Về quê lên núi hái đi? Nhiều lắm!” Nó còn làm mấy cái động tác chép miệng rồi diễn tả đủ trò khiến tôi thèm thuồng… Tuổi thơ ai ở miền quê nghèo cũng từng một thời làm bạn với núi rừng, với những quả sim chín mọng, béo múp ấy. Hình ảnh đó bỗng gọi về trong tôi bao kỷ niệm.
Bọn trẻ quê tôi cứ sáng ra lại rủ nhau lùa đàn bò lên đồi núi trập trùng. Mặc cho những chú bò nhà mình luồn lách tìm đám cỏ xanh non, say sưa đánh chén, tôi và con Hồng sau một hồi thỏa thuận chia nhau địa phận, rồi mỗi đứa một hướng. Trong khi nó đem theo cái túi vải có dây rút mà mẹ nó đã chuẩn bị sẵn cho nó từ mấy hôm trước thì tôi lại đem cái giỏ đựng cua mà mẹ đã dày công đan suốt mấy tối liền bằng những cành tre chặt sau nhà. Trong bữa cơm gia đình chiều qua, tôi đã nài nỉ mẹ: “Mẹ cho con mượn cái giỏ để đựng sim nhé!” Mẹ mắng yêu tôi với cái cười âu yếm: “Cha bố cô!” Tôi cười sung sướng, và nhanh bát cơm, rồi chạy ngoắt sang nhà Hồng khoe với nó. Tối đến, tôi lấy miếng quần kaki đã ngả màu vàng ố vì rêu đồng nhuộm của mẹ bỏ, rồi tỉ mỉ cắt thành hai dây dài. Bên ngọn đèn dầu soi tỏ, tôi cẩn thận cột hai bên miệng giỏ, luồn hai đường chắc chắn vòng quanh cổ giỏ buộc chặt, để hai đầu dây thòng lòng, chỉ sáng mai thôi, tôi sẽ vòng qua đai quần đeo cái giỏ lủng lẳng theo sau đàn bò tiến lên núi bắt đầu hành trình thu phục những cô, cậu sim bóng mỡ. Tôi cười tủm tỉm. Những bụi sim chín trĩu cành đi vào giấc mơ tôi đẹp đến lạ.

Hai đứa tôi đã phát hiện ra bãi sim này từ khi nó mới là những chùm hoa lốm đốm, tím mơn man nhìn đã mắt. Con Hồng nói: “Bí mật này chỉ tao với mày biết nhé! Nhớ đừng nói cho bọn con Thoa, con Yến đấy!” Vì hai đứa nó cũng đi chăn bò trên núi như bọn tôi. Tôi gật gù đồng ý. Chưa hết, nó còn không quên nhắc đi nhắc lại: “Tao đã chia đều lãnh thổ rồi. Không được ăn gian đấy!” Tôi ước giá như có lá cờ đỏ, cờ xanh làm cột mốc thì đỡ phải mất công nhớ từng phiến đá, gốc cây làm gì cho mệt người. Nhưng mà cũng vui. Chả sao. Tôi nghĩ bụng. Nó cười lém lỉnh rồi cả hai cùng chờ đợi…
Rồi mùa sim chín đã đến. Đứa nào cũng háo hức. Tay tôi thoăn thoắt nhưng cũng rất nhẹ nhàng hái từng quả. Quả nào quả nấy bụng căng tròn, vành tai vểnh lên, tím bầm. Tự thưởng cho mình, tôi chọn quả to nhất cho vào miệng, vị ngọt thơm như mật quyện với vị chan chát nơi đầu lưỡi, càng ăn càng thích. Hết bụi này đến bụi khác, chẳng mấy chốc, chiếc giỏ đeo vắt vẻo ngang bụng tôi đã lưng lưng. Thi thoảng, tôi ngó nhìn về phía con Hồng xem nó thế nào, bóng nó nhấp nhô rồi nhỏ dần theo những vạt sim cao thấp. Mải nhìn nó, sơ ý, tay tôi vương phải bụi gai bên cạnh làm một đường rớm máu. Tôi vội ngắt mấy lá tàu bay non, nhai nhuyễn đắp vào vết thương rồi lại tiếp tục. Sợ con Hồng hái được nhiều sim hơn, tôi tự động viên mình không được lơ là, từng ngón tay tôi lại thoăn thoắt lần tìm trong những bụi sim.
Mặt trời gần đứng bóng, như đã hẹn, tôi và nó đã có mặt tại địa điểm ban đầu. Nhìn túi vải dài hai gang tay của nó đầy ứ ự, thêm cả cái túi áo trước ngực đầy phè những sim là sim, tôi cũng tự bằng lòng vì giỏ sim của tôi đã đầy ngang thành miệng. Nắng trời làm khuôn mặt cả hai đứa đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại đầm đìa trên trán và hai cánh mũi, nhưng miệng vẫn cười nói tím ngắt, vang vọng cả một triền rừng. Nâng niu thành quả hái được, tôi đem về nhà khoe với mẹ rồi đổ ra cái rá mẹ vẫn thường dùng để vo gạo, chọn những quả ngon nhất mời mẹ. Mấy đứa em tôi nhanh như chớp, nhặt lấy nhặt để cho vào miệng nhai ngấu nghiến, rồi cười khì khen chị giỏi đáo để.
Mấy hôm sau đó, quê tôi vào mùa tập thiếu nhi. Đội 4 Lĩnh Tiến chúng tôi bận với lịch tập tành cả ngày. Tôi và con Hồng cũng được chọn vào đội. Mấy vạt sim trên núi chắc đã chín rộ và đang chờ chúng tôi lên hái. Nó thầm thì vào tai tôi sau mỗi buổi tập: “Nhanh thi xong thiếu nhi để bọn mình lại lên núi hái sim mày nhỉ”. Hai đứa nhìn nhau cười, rồi cùng đưa ngón tay trỏ lên môi “xuỵt…xuỵt!”
Lớn lên, tôi học tập rồi lập nghiệp xa nhà, còn Hồng vì điều kiện gia đình đành phải bỏ học, lấy chồng sớm ở quê. Tuy vậy, tình bạn giữa chúng tôi vẫn nguyên vẹn như xưa. Mỗi dịp tháng tám về, nó lại điện thoại cho tôi ra điều nhắc nhở. Thế là hình ảnh đồi núi trập trùng với những quả sim đen sậm, lớp lông trắng mịn như tơ phủ bên ngoài, bên trong có nhiều hạt và vị ngọt chát khi ăn lại hiện về trong tôi vướng vít.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Khi Hạnh Phúc Chỉ Là Ảo Ảnh | Blog Radio 831
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.






