Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hiện tại đó chính là tình yêu

2017-04-26 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Bạn tôi bảo đừng quá nặng lòng hay đặt tình yêu lên trên tất cả mọi thứ, bởi vì sợ rằng một ngày chính tình yêu sẽ khiến tôi đau. Tôi chỉ cười, tỏ vẻ không quan tâm, tôi đang rất hạnh phúc vì những ngày có Phong bên cạnh, sẽ chẳng có lí do gì mà tôi phải bắt buộc mình thôi thương người mà thực lòng tôi muốn thương đến suốt cuộc đời này.

***

Tôi là cô gái của mưa, Rain - cái tên của tôi đã vô hình chung sự đồng điệu một cách kì lạ giữa tôi và một cơn mưa rủ nước nào đó. Ngày tôi được sinh ra, ba mẹ có kể lại, một cơn mưa cứ rả rích hoài không dứt, cho đến khi tiếng khóc của tôi dừng hẳn để chiềm dần vào giấc ngủ, cũng là lúc mưa thôi rơi rớt ngoài trời. Tôi thường mang nỗi buồn của mình bày biện ra ngoài theo một cách chỉ có riêng mình tôi biết, với mong muốn một cơn mưa vô tình có thể cuốn phăng đi những suy nghĩ tiêu cực đang hiện diện trong đầu.

Và từ ngày tôi gặp được anh - một cơn gió lạc đường không phương hướng, tôi bắt đầu biết rung động, biết yêu thương, sau đó lại biết thêm về cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối và hơn hết là đau nhói nơi lồng ngực của mình. Những vệt nước của bầu trời thật dài và long lanh, làm ướt nhèm cả vùng trời thiên thanh màu nắng, lại thấy cả màu của ánh hoàng hôn cũng nhòe nhạt, mông lung dưới bước chân của một đôi trai gái. Nhưng rồi sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng bảy sắc được tô vẽ trên nền trời xanh thăm thẳm phảng phất chút dư vị ngọt ngào của một mối tình.

Anh là Phong, tôi và anh quen nhau trong một buổi diễn văn nghệ ngoại khóa của trường. Sau nhiều lần gặp gỡ và trò chuyện, chúng tôi nhận thấy được giữa cả hai có rất nhiều điểm chung, thầm quý mến đối phương từ lúc nào không hay biết. Qua một thời gian, Phong nói thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, cả hai chúng tôi chính thức hẹn hò mà không có bất kì sự ràng buộc nào ngăn cản.

Phong là mối tình đầu của tôi, cũng là một góc cực kì quan trọng của thanh xuân và tuổi trẻ. Nhiều lần tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã không hề đối xử tệ bạc với một người con gái như tôi, trong những tháng năm rực rỡ nhất này đã cho tôi được gặp và yêu Phong, như một ân huệ không thể nào tốt hơn được nữa. Cảm giác khi được người khác trân trọng, yêu thương, quan tâm, chăm sóc từng chút một thật sự rất tuyệt, khác hoàn toàn với cảm giác lẻ loi khi phải ở một mình với cô đơn ngày trước. Thì ra mở lòng và yêu cũng không tệ, nó khiến tôi vui vẻ và cười nhiều hơn.

Hiện tại đó chính là tình yêu

Bạn tôi bảo đừng quá nặng lòng hay đặt tình yêu lên trên tất cả mọi thứ, bởi vì sợ rằng một ngày chính tình yêu sẽ khiến tôi đau. Tôi chỉ cười, tỏ vẻ không quan tâm, tôi đang rất hạnh phúc vì những ngày có Phong bên cạnh, sẽ chẳng có lí do gì mà tôi phải bắt buộc mình thôi thương người mà thực lòng tôi muốn thương đến suốt cuộc đời này.

Thời gian trôi đi, con người ai ai cũng phải thay đổi nhưng cơn gió vẫn trôi vội vàng vô định không rõ nơi chốn dừng chân hay chí ít là điểm bắt đầu, những cơn mưa thì vẫn lì lợm vùng vẫy ngoài không trung, làm ướt cả một khoảng trời tồn tại từng hơi thở của sự sống.

Tôi đợi Phong ở công viên quen thuộc, những vạt nắng nhỏ yếu ớt làm cho chút ấm nóng trên mái đầu tôi phần nào dễ chịu hơn hẳn, đã hơn ba giờ chiều, hoàn toàn không có dấu hiệu của một cơn mưa lớn vài phút sau đó. Tôi chỉ biết lắc đầu cười xòa trước suy nghĩ của bản thân, trời đang yên đang lành, mây đen vần vũ kéo đến lúc nào mà mình không hề hay biết, đơn giản một chút cảm nhận cũng không hề có. Bất ngờ và lành lạnh bủa vây xung quanh tôi lúc bấy giờ, nghe đâu giống như tiếng mưa đang khóc, rất thê lương và thảm thiết.

Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày tôi và Phong yêu nhau, tôi đã chuẩn bị một vài món ăn, hoa quả và một vài thứ khác để chuẩn bị cho buổi picnic chỉ có riêng tôi và anh ấy. Chúng tôi hẹn nhau ba giờ chiều, nói đúng hơn là một tin nhắn cụt lủn từ anh, nói đến đây lòng tôi không khỏi quặn lại từng hồi kịch liệt. Tôi là người bắt chuyện nhắn tin với Phong trước, đã hơn một tuần cả hai không hề gặp mặt, hay nhắn tin hỏi thăm qua lại, Phong đang có một kì thi quan trọng cần phải chuẩn bị thật chu đáo, tôi hiểu nên không trách hay làm phiền gì anh cả. Đến tận tối hôm qua, nhìn sang tấm lịch và một dòng ghi chú nho nhỏ cho ngày hôm nay, tôi mới đánh bạo nhắn tin với Phong về sự kiện trọng đại này, ít nhất là nó quan trọng đối với một con nhỏ nặng tình như tôi đây. Tôi lại cười, ngắm mưa, chợt thấy cõi lòng chùn chùn chạnh chạnh đến khó tả, cảm giác chênh vênh giữa thương yêu và buông bỏ, chưa bao giờ tôi nghe ra rõ ràng đến vậy. Sự hờ hững từ anh, đâu phải tôi không hiểu, chỉ là thương anh quá, nên giả vờ biện hộ một lí do giúp anh giải thích cho chính mình, anh chỉ là bận quá mà thôi. Cơn mưa ngày một to hơn, gió xuyên mạnh cơ hồ làm gương mặt tôi nóng rát vì bị nước mưa tạt trực tiếp vào. Đau đớn.

Đã gần bốn giờ, Phong vẫn chưa đến, cơn mưa gần trạm xe bus cũng không có dấu hiệu gì là muốn vơi bớt. Tôi co ro ôm lấy thân người, rút tận vào một gốc sâu nhất và ít bị tạt mưa nhất trong trạm mà ngồi bó gối. Tôi bắt đầu cảm thấy tủi thân, tiếp đó là nước mắt không biết từ đâu tuôn ra không ngừng nối dài thành những tiếng nức nở liên hồi. Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi chính xác bấm số gọi cho Phong, sao bây giờ anh ấy vẫn chưa chịu tới?

Trước khi bấm số gọi điện, một bóng người đã đứng trước mặt tôi, tay cầm dù nhẹ nhàng bước tới. Tôi can đảm đứng dậy nhìn người trước mặt, từ đôi mắt ươn ướt ngấn lệ, tôi vỡ òa trong nỗi sợ hãi cùng niềm hạnh phúc. Là Phong, là người con trai tôi chờ đợi từ chiều đến giờ, là người con trai tôi trao trọn con tim để yêu và thương trong suốt khoảng thời gian qua. Phong im lặng, một khoảng cách vô hình được nối kết giữa tôi và anh ấy, lồng ngực anh không còn hơi ấm như ngày xưa, thay vào đó chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo quấn chặt lấy thân ảnh mềm nhũn của tôi lúc này. Tôi buông anh ra, ngờ vực, anh là ai, có còn là người tôi một lòng một dạ thương trước kia hay không? Tôi không cảm nhận được tình yêu nơi anh, dù điều đó tôi phải cắn chặt môi mà thừa nhận.

Hiện tại đó chính là tình yêu

Anh nhìn tôi, đôi mắt đau buồn và đầy tội lỗi. Anh vuốt nhẹ tóc, lau khô hai hàng nước chảy dài trên đôi gò má tôi, nhẹ giọng cất tiếng:

"Rain, anh xin lỗi!"

Như đọc được mọi thứ trong đôi mắt ấy, tôi vô thức bật cười cay đắng, vẫn là sẽ có một ngày anh hết yêu tôi, vẫn là câu xin lỗi biện minh cho sự thay lòng đổi dạ nơi anh. Anh thật là tồi tệ. Tôi cố gắng kiềm chế nước mắt, nhưng không hiểu sao ở hai khóe mi vẫn giàn giụa ra mãi. Tôi nói trong tiếng nấc nhẹ tênh, giữa màn mưa bụi trắng xóa, tôi mơ hồ cảm thấy những giọt nước be bé đang xối xả ngoài kia cũng có thể nhấn chiềm trái tim nơi lồng ngực tôi xuống tận cùng của đáy vực, khiến tôi chới với, khiến tôi ngộp thở không chịu được.

"Anh không cần phải xin lỗi, em hiểu mà."

Tôi thực sự khâm phục bản thân, đã đến nước này rồi vẫn còn cố giả vờ mình mạnh mẽ, ừ thì không can cường tỏ vẻ mình không sao thì phải làm gì cho phải, khóc lóc và van xin anh đừng đi hay sao? Phong đứng đó, cả thế giới ngay trước mặt tôi, thế mà vẫn không thế nào chạm tay tới được.

Tôi cố gắng không chạm phải ánh mắt anh nữa, cơn mưa ngoài kia khiến tôi rất lạnh, thực sự lạnh thấu tận tâm can. Rồi bỗng một bàn tay ấm áp đầy quen thuộc ghì chặt lấy vai tôi, ép người tôi quay sang hướng có anh:

"Hãy đợi anh... Còn bây giờ thì đi sát vào nhé, anh đưa em về nhà!"

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị anh kéo đi, dịu dàng mà nắm chặt vai tôi ôm sát vào người. Theo một lẽ tự nhiên sau khi tiếp thu những lời anh vừa nói, tôi ngước nhìn anh thắc mắc, tôi cần một câu trả lời cho những thứ cảm xúc hỗn độn ngay lúc này. Anh mỉm cười, nụ cười có thể thiêu đốt những giọt mưa chưa thể rơi xuống mặt đất ngoài kia, thiêu đốt luôn cả trái tim đang từng nhịp trầy trật vì anh của tôi.

"Thì nãy giờ anh nói rồi còn gì, anh phải đi du học hai năm, anh cần em ở nhà đợi anh"

Tôi thoáng đỏ mặt, hóa ra chuyện là như thế, vậy mà tôi cứ tưởng tượng hóa vấn đề lên. Tôi cười trong nước mắt, đấm vài phát vào ngực anh rõ đau, người nào đó thì nhăn mặt không biết lí do gì mà mình bị đánh. Tôi cùng Phong đi được vài bước chân thì trời tạnh mưa hẳn, lấp ló ở phía tây là khối đỏ hình tròn đang từ từ ném mình vào màn đêm u tịch. Một cầu vồng lung linh sắc màu bắt qua ngang đầu chúng tôi rực rỡ đến chóa lòa từng vạt nắng bé tí. Bỗng nhiên Phong quay qua tôi, cố định gương mặt bắt buộc tôi nhìn anh:

"Cám ơn em vì đã đồng ý đợi anh."

Hiện tại đó chính là tình yêu

Tôi vụng về nắm chặt lấy đôi tay đang ép vào má mình của anh, một sự run rẩy nhè nhẹ nơi đôi tay ấy, tôi có thể cảm nhận được. Tôi nhẹ giọng, bên trong đáy mắt từ lâu đã ươn ướt vài giọt nước.

"Cám ơn anh, vì đã yêu em!"

Tôi không kiềm được cảm xúc mà ôm chầm lấy anh, thật chặt. Tôi khóc vì niềm hạnh phúc, khóc vì anh đã luôn ở bên cạnh tôi, không đi đâu hết, ngay lúc này. Anh dịu dàng vuốt ve trên đỉnh đầu tôi, rồi hôn nhẹ lên đó.

Tôi mỉm cười mãn nguyện, vùi sâu hơn nữa vào ngực anh để cảm nhận được nhiều hơn nữa sự ấm áp. Hai năm sau, chẳng biết rồi sẽ ra sao, chỉ biết hiện tại tôi có anh, được anh yêu thương, như thế là đã đủ lắm rồi.

Nắng chiều dần buông, những giọt mưa cũng đã hiển nhiên mà biến mất sau một cơn giận dữ đầy thịnh nộ. Chỉ thấy hoàng hôn hôm ấy thật đẹp, trải mình trên nền trời hắt hiu từng đợt gió nhè nhẹ. Trên con đường dài thẳng tấp, hai chiếc bóng song song đi bên nhau, không biết từ bao giờ đã hòa quyện vào làm một, như trái tim của họ chính lúc này.

© Mộc Hiên – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top