Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc là hành trình chúng ta đang đi

2016-06-09 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Giờ thì em đã hiểu ý nghĩa của câu nói: "Hạnh phúc không phải là đích đến mà chính là hành trình chúng ta đang đi." Nếu thực sự chúng ta có duyên có phận được gắn kết làm vợ chồng thì quá viên mãn phải không anh? Nhưng em chẳng muốn nghĩ về những điều xa vời đó đâu, em nhận ra hạnh phúc chỉ tồn tại trong những khoảng khắc ngắn ngủi, nếu không biết trân trọng nó sẽ vụt mất và chẳng bao giờ có thể quay trở lại.

***

Cơn mưa đầu hạ vừa mới ghé qua nhà, xua tan cái nắng oi ả mấy ngày qua. Qua ô cửa sổ bé nhỏ, em lặng ngắm mưa rơi và thấy lòng mình lặng trĩu. Mưa như mang đi một nỗi niềm sâu thẳm, mưa như muốn rũ bỏ mọi gánh nặng lo âu, chỉ trực chờ được trút xuống mặt đất, ào ạt và xối xả. Em đưa mắt nhìn về phía xa xăm, một màn đêm trắng xóa, mênh mông vô định. Em suy nghĩ về những năm tháng đã qua và hôm nay em sẽ kể anh nghe những điều chưa bao giờ.

Giờ đây, tình yêu đối với em không còn là những phút lãng du, không còn câu nói "Em yêu anh" thường trực bên tai mỗi tối. Đã qua rồi cái thời mộng mơ về một hạnh phúc chỉ có hai đứa. Em cứ nghĩ đơn giản tình yêu chỉ là một người dỗi rồi người kia làm lành, một người đau một người tìm cách xoa dịu nó, có đôi khi tình yêu như mũi dao đâm nhọn hoắt cho dù có vố ý hay cố tình chĩa vào tim ai thì người đó cũng phải chịu. Nhưng tình yêu nào đâu phải vậy, nó vốn đơn giản chứ có phức tạp và toan tính như em thường nghĩ.

Em nhận ra tình yêu mình dành cho anh chỉ đơn giản là những cuối tuần không hối hả diện đồ đẹp ra phố. Ăn mặc bình thường, không nói quá nhiều, không cười to, không ồn ào, không gây sự chú ý của người khác. Mà nhẹ nhàng đi cạnh nhau, kể nhau nghe vài ba câu chuyện hàng ngày vẫn gặp, chia sẻ với nhau về những chiêm nghiệm của cuộc sống. Đôi khi chỉ là khoảng lặng, bước bên nhau, cảm nhận yêu thương không quá mãnh liệt mà lại da diết, bền lâu.

Em nhận ra tình yêu là cần phải hiểu rõ cuộc sống riêng tư của nhau. Em biết anh vốn có cho mình những thế giới nhỏ mà ở nơi đó có những thứ em không thể chạm vào được. Đó là những lúc nghe anh kể về người cũ, anh đau đớn và nhớ về cô ấy. Em chỉ biết bên cạnh rồi nhìn anh bất lực, em không ghen tuông càng không hề đố kị vì chỗ đứng của cô ấy trong lòng anh. Em hiểu và biết mình đang ở vị trí nào. Cô ấy chỉ là quá khứ, người hiện tại mới là em và em hạnh phúc vì đang cùng anh sánh bước trên đường đời.

Hạnh phúc là hành trình chúng ta đang đi

Em nhận ra tình yêu thôi thúc em muốn học và tìm thêm những công thức nấu ăn mới. Là những cuối tuần, nhắn cho anh một tin: "Anh đi công tác về chưa, qua nhà thử món mới của em nhé? Sẽ là nhau mày cau mặt vì em nấu quá tệ, cũng có thể là những lời động viên khích lệ cho những lần sau. Em nấu, anh đứng phụ còn hạnh phúc nào hơn.

Em nhận ra trong tình yêu vốn không tồn tại bốn chữ "sở hữu và ràng buộc". Vì em biết những thứ thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình mãi mãi, những thứ không thuộc về mình thì có cố gắng đến đâu cũng không thể thuộc về mình. Rồi sẽ tự khắc biết cách sắp xếp đặt thứ gì lên vị trí hàng đầu “gia đình-sự nghiệp-tình yêu-tình bạn."

Em nhận ra tình yêu không có nghĩa phải đi cùng tình dục. Có đôi khi ngủ chung một giường chẳng phải để thỏa mãn những nhu cầu dục vọng mà chỉ đơn giản em gối đầu lên cánh tay trái, còn tay phải anh choàng ôm trọn tấm thân em. Và rồi ngủ một giấc thật sâu, cho qua đi những ngày vội vã, mệt nhọc. Anh thì thầm vào tai em nói và chúng ta cùng nghe chung một bản nhạc hay.

Giờ thì em đã hiểu ý nghĩa của câu nói: "Hạnh phúc không phải là đích đến mà chính là hành trình chúng ta đang đi." Nếu thực sự chúng ta có duyên có phận được gắn kết làm vợ chồng thì quá viên mãn phải không anh? Nhưng em chẳng muốn nghĩ về những điều xa vời đó đâu, em nhận ra hạnh phúc chỉ tồn tại trong những khoảng khắc ngắn ngủi, nếu không biết trân trọng nó sẽ vụt mất và chẳng bao giờ có thể quay trở lại.

Vậy nên chúng ta cứ hãy bước cùng bên nhau như thế, anh nhé!

© Thanh Vân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top