Giây phút ấy tôi thực sự yếu lòng
2023-06-08 06:50
Tác giả:
Trần Hiền
blogradio.vn - Cũng một con đường, cũng một hàng cây, một hàng tràm vàng quanh năm gió phủ, mùa đến rồi mùa đi, người đến rồi người đi. Ấy mà lòng ta đâu đổi khác. Lần nào đi qua con đường này, ta cũng tưởng như là quá khứ, là cô bé ngày xưa ngày hai buổi đến trường.
***
Ta đi qua ngày xưa, qua từng triền dốc của nỗi nhớ, cố gói ghém tất thảy từng mảnh vỡ của lòng. Ta đi qua phố đông, gió mùa về trên phố cho những dấu yêu ngưng lặng trên mi ai buồn mê mải. Ta đi qua mùa thu, nhìn sen tàn hoang hoải nơi ao đầm buồn lặng cuối đồng xa. Nhìn chuyến tàu thu qua, những ô cửa còn lao xao những gió. Những chiếc lá bàng xanh đang đỏ dần trong tán, thớ lá chầm chậm thay màu cho gân lá buồn lặng ngẩn ngơ.
Để một sớm thu tàn tìm lại mình trong những điều rất chậm. Nắng cuối mùa bàng bạc nên mây trời cũng nghiêng nghiêng sà thấp, thấy mùa thu như ngật ngưỡng bước chênh chao trên con dốc hun hút của thời gian. Ta thấy những vết chân chim đã hằn sâu đuôi mắt khi ta cười, từng đường gân xanh mỏng đã hằn rõ sau lớp mỏng của da.
Ta thấy ta dần trở thành như mẹ ta ngày trước, mỗi sớm thức mình lại mặc chiếc áo len dày sụ loay hoay trong bếp, gọi đứa con còn ủ mình trên giường dậy ăn sáng đi học, rồi gấp gáp vội vã tan hoà thành chấm nhỏ nơi dòng người tấp nập giữa phố đông. Ta bỗng thấy những gánh hàng rong trên phố sớm, lúc vừa tinh sương đã bập bùng ngọn lửa đỏ hồng bên bóng vách mỏng thưa, vài bóng người cắm cúi làm việc khi phố chưa tỉnh giấc, đường phố thênh thang, ngõ vắng mênh mang, một vài chiếc lá lặng lẽ buông lơi khi cây còn mê ngủ. Gió lùa vào kẽ hở nơi nhựa rỉ ra, hiu hắt.
Khoảnh khắc giao mùa nhiều dùng dằng day dứt. Thu chưa muốn đi. Thu còn giấu vội lời tiễn biệt trong từng chùm hoa sữa đang cố gắng bung hương cho cạn kiệt hết cả một mùa vàng thương nhớ. Nắng cuối mùa còn ửng chín trên từng đoá sen tàn. Nơi chuyến tàu mới, mùa đông lại đang sửa soạn hành lý chuẩn bị xuống ga, tiếng còi tàu của thời gian như cứ chùng chình ra mãi, đóa cúc cuối vườn hé sắc rộ vàng từng chặng. Khắp bến sông bờ bãi, cải xanh đã ngấp nghé trổ ngồng.
Lại nao lòng thèm bếp lửa nồng của mẹ, ngọn lửa bập bùng soi rọi những tin yêu. Những đôi tay ướt dăng ra hong ấm, những đôi mắt cười bập bùng ánh lửa, miệng tha thít xuýt xoa bởi lạnh giá vơi đầy. Nhớ những chiều lem nhem củi ướt, khói tỏa mịt mùng nếp cũ nhà tranh, khắp ba gian nồng cay mùi khói, ba với mẹ thầm thì đôi ba chuyện ngày xưa. Có đứa nhỏ ngồi tần ngần bên khung cửa sổ, với bàn tay tròn hứng đầy những hạt mưa.
Thu rời đi thật chậm hẹn chiếc vé khứ hồi vào tháng Tám năm sau. Nếu như ta cũng có một lần khứ hồi cho ngày cũ, chắc sẽ vá lành vết tim vỡ ngày xưa. Sẽ nhìn thật lâu, sẽ đi thật chậm, sẽ một lần đối diện với những yếu mềm rất thật của con tim. Nhưng ta biết dẫu ngàn lần quay lại, ta sẽ vẫn là ta, con tim nhỏ trốn mình.
Cũng một con đường, cũng một hàng cây, một hàng tràm vàng quanh năm gió phủ, mùa đến rồi mùa đi, người đến rồi người đi. Ấy mà lòng ta đâu đổi khác. Lần nào đi qua con đường này, ta cũng tưởng như là quá khứ, là cô bé ngày xưa ngày hai buổi đến trường. Chiếc cặp sách chéo hông bao nhiêu là sách vở, tối tối giải phương trình đều chăm chú say mê. Thường bâng quơ ngó về góc bàn có cậu trai ngồi gần khung cửa sổ, chẳng phải vì lá rơi vàng ngoài song thưa mà vì đôi mắt ai đó cứ trong trẻo đến vô chừng. Để dáng hình năm đó trong nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên cùng mùa trôi như vậy. Để ký ức con tim trở thành máy quay phim kỳ vĩ nhất có thể chất chứa hết thảy những biến thiên của lòng. Và mỗi khi mùa trôi qua đông giá, thu dùng dằng chút nắng, gió se sẽ luồn giá sắt vào da, mây thưa nhặt vài cơn mưa nặng hạt, ta lại nhói tim mềm một nỗi nhớ rất xa.
© Trần Hiền - blogradio.vn
Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.







