Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

2025-04-07 18:35

Tác giả: Thư Lê


blogradio.vn - Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

***

Gửi thanh xuân, gửi giấc mơ của mình…

"Một cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa quế từ phương xa. Trong giấc mơ của tôi, tôi thấy mình đang đứng trên một con phố cổ ở Bắc Kinh, nghe tiếng bước chân vọng lại trên nền đá cũ. Ánh đèn lồng đỏ treo cao, phản chiếu trên những dòng chữ mực tàu nơi bức hoành phi trước cổng. Tôi giơ tay ra, muốn chạm vào thế giới ấy, nhưng rồi… mọi thứ tan biến."

Tôi giật mình tỉnh dậy. Lại là giấc mơ đó. Một giấc mơ đẹp đến mức khiến tôi muốn chìm đắm mãi không rời, nhưng cũng xa vời đến mức mỗi lần tỉnh dậy, tim tôi lại thắt lại trong tiếc nuối.

Tôi đã luôn mơ về Trung Quốc một vùng đất tôi chưa từng đặt chân đến, nhưng lại thân thuộc như chính hơi thở của mình. Đó là nơi có những câu chuyện mà tôi đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần, những cuốn tiểu thuyết mà mỗi lần lật giở đều như bước vào một thế giới khác. Đó là nơi có những con phố mang hơi thở của lịch sử, nơi có những ánh đèn mờ ảo của Thượng Hải, những hàng cây ngân hạnh vàng rực vào mùa thu ở Bắc Kinh, những mái đình cổ kính in bóng trên mặt nước Tây Hồ ở Hàng Châu.

Và đó cũng là nơi có những con người đã thắp lên giấc mơ trong tôi. Chu Dực Nhiên, Tống Miểu Di — họ không chỉ là diễn viên, mà là những thanh âm đẹp đẽ nhất của thanh xuân, những gương mặt trẻ mang theo cả một bầu trời nhiệt huyết. TF Gia Tộc họ là những cậu bé từng mơ mộng trên một sân khấu nhỏ, từng chật vật bước qua năm tháng đầy chông gai, để rồi tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu. Tôi nhìn họ, không phải chỉ để hâm mộ, mà còn để thấy được chính mình một cô gái nhỏ bé với giấc mơ lớn lao.

Tôi muốn đi du học Trung Quốc. Tôi muốn bước qua cánh cổng đại học nơi ấy, muốn đi dạo trên những con đường rợp bóng cây phong đỏ, muốn hòa mình vào dòng người tấp nập trên những con phố mà tôi đã từng chỉ có thể thấy qua màn ảnh. Tôi muốn đứng trước cung điện mùa hè Di Hòa Viên, lặng nhìn mặt hồ lấp lánh ánh nắng và tự nhủ rằng: Mình đã đến được đây thật rồi.

Nhưng bố mẹ không nghĩ vậy.

Họ nói rằng thế giới này không giống trong tiểu thuyết. Họ nói rằng không phải cứ yêu thích là có thể theo đuổi. Rằng một cô gái như tôi, yếu ớt và non nớt, không thể nào chống chọi với những thử thách nơi đất khách quê người. Họ không mắng, không cấm đoán, nhưng sự im lặng của họ giống như một bức tường vô hình, ngăn tôi bước về phía trước.

Tôi đã từng cố gắng thuyết phục, đã từng nói với họ bằng tất cả sự chân thành của mình. Nhưng bố chỉ lắc đầu, mẹ chỉ khẽ thở dài, rồi bảo tôi rằng:

"Thanh xuân rồi cũng sẽ trôi qua. Đến một lúc nào đó, con sẽ hiểu rằng có những giấc mơ, dù đẹp đến đâu, cũng không thể thực hiện được."

Nhưng tôi không tin.

Bởi vì nếu tôi tin, thì chẳng phải chính tôi cũng đang phản bội lại những tháng ngày mà tôi đã sống hay sao?

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

Tôi có những đêm thức trắng để học tiếng Trung, có những buổi chiều lặng lẽ ngồi đọc tài liệu du học, có những khoảnh khắc trái tim rạo rực mỗi khi tưởng tượng về tương lai. Tôi có thanh xuân, có tuổi trẻ, có nhiệt huyết và lòng tin rằng chỉ cần không từ bỏ, con đường này dù có xa đến đâu, tôi cũng sẽ tìm được cách để bước đi.

Bởi vì thanh xuân không phải là những tháng ngày dễ dàng, mà là những lần chấp nhận tổn thương để trưởng thành. Là những giấc mơ bị ngăn cấm nhưng vẫn không chịu tắt. Là những lần gục ngã nhưng vẫn quyết tâm đứng dậy.

Có thể bây giờ chưa phải lúc. Có thể tôi sẽ phải chờ đợi lâu hơn. Nhưng tôi tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ đặt chân lên mảnh đất ấy không phải như một kẻ mộng mơ, mà như một người đã dám chiến đấu cho chính mình.

Gửi thanh xuân những năm tháng rực rỡ và đau thương, những năm tháng mà tôi đã sống hết mình.

Gửi bố mẹ những người có thể không hiểu tôi ngay lúc này, nhưng tôi tin rằng, một ngày nào đó, họ sẽ tự hào vì tôi.

Gửi chính tôi dù có phải đi đường vòng, dù có mất bao lâu đi nữa, cũng đừng từ bỏ.

Bởi vì giấc mơ này, tôi sẽ không để nó lụi tàn.

© Thư Lê - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Nào Yêu Trước, Người Đó Thua Cuộc Radio Tâm Sự

Thư Lê

tôi có một giấc mơ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top