Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giá có người hỏi rằng ‘Em ổn không’?

2019-05-16 08:30

Tác giả: Hạ Thương


 

blogradio.vn - Nhiều khi tôi nghĩ, giá như bây giờ có ai đó hỏi tôi: "Lâu nay em sống thế nào", tôi sẽ ôm chặt bờ vai họ rồi òa lên nức nở như đứa trẻ bị lạc đường. Bởi vốn lẽ "Em chưa từng ổn, nếu có là em giả vờ để đừng ai bận lòng thôi". Tôi thèm được khóc một lần, cho tôi, cho những điều tưởng chừng đã mờ nhạt từ rất lâu bất chợt lại hằn lên từng vết xước đậm sâu, nhói buốt mỗi khi tôi bệnh hay say. Tôi thèm một lần lý trí cho phép con tim mình mỏi mệt, vừa đủ yếu mềm để có thể đưa đôi tay gầy guộc ra bấu víu vào người khác, để một lần thôi nghe ai đó nói với mình rằng: "Anh ở đây!"... Có những lúc, như đêm nay, câu nói đó chính là tất cả những gì tôi hy vọng…

***

Có chút xao động khiến tôi chẳng kịp đặt tên, tôi chỉ biết đó là một thứ xúc cảm đã cũ. Mà theo lẽ thường, những gì quá vãng nếu không đành vứt bỏ thì chỉ nên cất đi. Tôi thì chọn giữ lại cho mình, vẹn nguyên và tách biệt trong một ngăn ký ức, một góc hoài niệm yên giấc nơi tim.

Tôi sống cho tôi, một mình nhưng rất tử tế và không cô độc, chẳng tiếc nuối cũng không mong chờ. Chỉ là, khi cơn mưa đầu mùa bắt đầu nặng hạt, nỗi nhớ trong lòng cũng theo đó mà vỡ tan, đẫm ướt. Nhiều khi tôi nghĩ, giá như bây giờ có ai đó hỏi tôi: "Lâu nay em sống thế nào", tôi sẽ ôm chặt bờ vai họ rồi òa lên nức nở như đứa trẻ bị lạc đường.

Bởi vốn lẽ "Em chưa từng ổn, nếu có là em giả vờ để đừng ai bận lòng thôi". Tôi thèm được khóc một lần, cho tôi, cho những điều tưởng chừng đã mờ nhạt từ rất lâu bất chợt lại hằn lên từng vết xước đậm sâu, nhói buốt mỗi khi tôi bệnh hay say. Tôi thèm một lần lý trí cho phép con tim mình mỏi mệt, vừa đủ yếu mềm để có thể đưa đôi tay gầy guộc ra bấu víu vào người khác, để một lần thôi nghe ai đó nói với mình rằng: "Anh ở đây!"... Có những lúc, như đêm nay, câu nói đó chính là tất cả những gì tôi hy vọng…

Tôi của đêm nay đã dừng xe trên lối cũ, nhận ra trong mưa khuya mình cũng lẻ loi như ngọn đèn đường, giá lạnh hắt hiu. Ngước mắt nhìn khoảnh mênh mông phía trên tối nghịt, tôi loay hoay cố gắng thế nào cũng không tìm được vì sao của năm trước, giông bão tràn về che khuất nguồn sáng nhỏ nhoi ấy mất rồi. Có ai đó vừa lướt qua tôi rất vội, tôi tự hỏi ở nơi xa chắc cũng đang mưa?

Nhưng chỉ đêm nay thôi, ngày mai khi vầng dương ấm nóng bừng lên phía cuối chân mây, tôi lại thức giấc mỉm cười với chính mình trong gương đầy kiêu kỳ ngang bướng. Bởi lẽ tôi tin sau cơn mưa bầu trời luôn luôn rực rở và đẹp nhất. Cuộc sống tất bật chốn thị thành không dành cho bản ngã của tôi quá nhiều thời gian để thương mong, tôi dặn mình những điều không dễ lãng quên thì phải tập dần quen với khoảng lưng chừng giữa quên với nhớ. Cũng có đôi lúc bình thản đến lạ thường rồi nhiều khi lại trỗi dậy ồn ào đến thở cũng thấy đau.

Tôi đã tập dần quen với những ngày có nắng, tất tả ngược xuôi đi giữa dòng người, bỗng đâu tim hẫng mất vài giây khi vô tình bắt gặp một bóng lưng. Nửa muốn quay đi vì chẳng biết phải đối mặt thế nào, nửa muốn bước đến thật gần cho nỗi nhớ kia thôi cồn cào bỏng rát nơi lồng ngực. Tôi đã tập dần quen với những ngày có mưa, mệt nhoài khi những mảnh cảm xúc cô đơn bủa vây mà không cách nào trốn chạy được. Tiếng mưa rơi giục giã quẫn tắt lối về làm tiếng lòng tôi chùng xuống, có một khoảng lặng co ro trong đáy mắt ướt mềm. Tôi đã tập quen với những ngày dù nắng hay mưa thì lựa chọn duy nhất vẫn là đổ dồn tất cả sức lực vào công việc, nơi giá trị của thành công được minh chứng bằng những dãy số hữu hình, còn sắc màu của tâm hồn thì mỗi ngày thêm đông đặc lại. Trưởng thành chính là lúc người ta sẽ thôi yêu bầu trời chỉ vì một người từng nói thích màu xanh, mà người ta sẽ chỉ yêu những điều do chính bản thân họ thích.

Và cái giá của trưởng thành là đánh mất ngọn lửa hồn nhiên cháy rực tuổi 20, cũng không thể nào tìm lại được dư vị nồng nàn năm 25 tuổi. Sau nhiều lần trượt ngã rồi phải tự vỗ về mình làm con người hóa ra âm trầm, thinh lặng. Nhưng có lẽ, quy luật khắc nghiệt nhất của thời gian là chỉ xoáy mòn mà không xóa sạch, hoặc giả là vẫn chưa đủ lâu để những dấu buồn xưa thôi hiện hữu trong lòng. Với tôi, hồi ức là một phần đời rất đáng trân trọng, không cần thiết phải quay lưng chối bỏ dù đã từng rất tuyệt vời hay chưa đủ xinh tươi. Nếu có một phép màu thì tôi vẫn muốn chọn cho mình sống một cuộc đời lắm chông chênh như thế, nhưng sẽ ưu ái bản thân nhiều hơn để ít đi những lần như đêm nay vì nhớ tôi ngày củ mà lấm lem ướt nhòe. Bên này, vẫn mưa….

"Bên anh nắng rồi à

Bên em thì vẫn mưa

Anh thương ai rồi à

Còn em thì vẫn chưa…"

© Hạ Thương – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu

Hạ Thương

When it is dark enough, you can see the stars

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top