Khi yêu ai chẳng mong rồi cùng nhau già đi
2019-03-03 01:30
Tác giả:
“Rồi mai này ta già đi.
Em muốn trước sân nhà đầy hoa
Anh nói em còn bên anh
Thì anh sao cũng được…”
Hôm cuối tuần xem phim, đoạn nam chính ôm đàn ghita và hát bài “Sao cũng được”, cô suýt khóc...
Cô chẳng còn nhớ lần đầu gặp anh nơi đâu, cũng không rõ hai người quen nhau bao lâu rồi, có lần anh nói biết cô từ hồi đi học, chắc cũng gần 10 năm. Nhưng bên anh cô thấy dễ chịu như khi người ta an yên tận hưởng một tách trà chiều, xuyến xao nghe vị thanh ngọt dịu dàng len lỏi vào tim, miên man một thứ cảm xúc bình thản, dung dị, không lo toan, không vội vã. Anh ấm áp và an toàn đến nỗi cô chỉ muốn tựa đầu vào tấm lưng ấy rồi ngủ thiếp đi. Cũng bởi dù là say hay tỉnh, anh có thói quen lo cho cô mọi thứ, chẳng nói lý do, chẳng cần hồi đáp, cứ chở che, êm dịu và bao dung. Thi thoảng, cô muốn ngắm gương mặt anh gần hơn, muốn ghì chặt vào lòng chút phong sương còn vương trên tóc anh, muốn chạm nhẹ lên những vết xướt mỏi mòn mà năm tháng đã vô tình ghi dấu lại trên khoé mắt…
Tuổi trẻ, ai chẳng lần mơ “rồi mai này ta già đi” cùng người thân thương nào đó? Mỗi tối về nhà cởi bỏ hết những hối hả, bon chen của cuộc sống thường nhật vứt ngoài bậc thềm, thong dong ngồi xuống ăn bữa cơm thanh đạm ấm nóng, kể nhau nghe những bộn bề của ngày qua, rồi cười “mình còn bên nhau, chuyện gì cũng nhỏ!”... Sinh nhật sẽ cùng uống đến say khướt rồi khoác vai đi loạng choạng, hát vu vơ mấy câu chẳng rõ bài nào. Mấy lúc nhận được tin nhắn “mình ra ngoài xem đá bóng nhé”, thì dù bận ra sao cũng tranh thủ được vài mươi phút để hò hét với nhau. Ngày tết, ngày giỗ cùng về quê, thắp lên bàn thờ mấy nén hương thơm, bước xuống bếp pha cho ba mẹ ấm trà, ngồi nghe ba chất phát nói chuyện vườn ruộng cây trái, nghe tiếng mẹ hiền như bông mướp ngoài hiên kể chuyện sắp nhỏ, chuyện ao cá đàn gà, nghe anh chị rôm rả nhắc chuyện xóm giềng, nghe giọng cháu gái cháu trai vừa được quà phố chạy đùa khúc khích...
Anh sẽ rất ít khi nắm chặt tay cô, nhưng dù phố rộng, đường xa thế nào cũng không thể lạc. Cô sẽ không thường gọi hỏi thăm hay nhắc nhở anh, nhưng cả hai sẽ nhớ chăm chỉ phấn đấu vì những lý tưởng riêng. Anh và cô sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, sẽ không hứa hẹn, sẽ không chụp ảnh cưới, sẽ không đeo nhẫn trên ngón tay áp út, nhưng mãi là một đôi bền chặt, kiên tâm. Cô từng dự nhiều hôn lễ rất xa hoa, và khi họ chia tay cũng phô trương như vậy. Nên cô chỉ muốn thật yên bình gối đầu lên ngực anh, hết mấy mùa trăng tròn rồi khuyết, đưa hạ vàng lại đón thu sang, chỉ cần có gia đình anh và cô thành toàn chúc phúc. Cô đã nghĩ đến, đã chính tay thiết kế gian nhà xinh có chiếc ghế để anh ngã lưng, có bàn đọc sách để cô ngồi, có khung cửa nhỏ để mỗi sớm mai gió vô tình hôn lên má, cô thức giấc mỉm cười nhìn thấy anh bên cạnh...
Ngày anh đi, trời hanh nắng mà mây giăng giăng kéo qua hồn cô một màu xám nghịt. Cô cố nén chặt trong lồng ngực một tiếng thở dài, nghe giông tố trong lòng cứ vần vũ cuộn trào lên. Cô vẫn giữ anh trong danh bạ với cái tên rất đỗi tin yêu “anh của em” nhưng chẳng bao giờ gọi nữa. Cô hay lặng lẽ bước qua con đường củ, tự hỏi đang là mùa gì mà cỏ dại cũng khô héo xác xơ? Cô thường một mình ngồi trên tầng thượng tòa nhà cao nhất thành phố, âm trầm nhìn từng giọt cafê chậm rãi rơi rơi, nghe gió đêm lạnh buốt dỗi hờn rượt đuổi theo nhau hất vào mặt. Cô cắt bỏ quá nửa mái tóc dài, hay tô thêm son để đừng ai nhận ra gương mặt mình đã kém phần rạng rở, khi bao nhiêu kỳ vọng ngày qua ngày cô vun đắp phút chốc vỡ tan tựa cánh bồ công anh sau trận cuồng phong.
Anh biết không, người có vẻ ngoài bình thản nhất thường là người đau lòng nhiều nhất, anh sao lại bỏ cô hoang hải giữa một khoảnh trời mà đâu đâu cũng nhìn thấy mắt môi anh? Cô viết lên mảnh giấy mấy chữ “anh còn bên em, thì em sao cũng được”, rồi lau vội giọt mưa cuối mùa đẫm ướt trên mi…
Cô nhớ anh!
© Hạ Thương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?