Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bật khóc khi đọc “Người còn sót lại của rừng cười”

2018-07-23 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Đọc “Người còn sót lại của rừng cười” của Võ Thị Hảo, tôi đã khóc. Thật sự xúc động. Thật sự bi kịch! Những mảnh đời như vậy, phải chăng sẽ chẳng bao giờ có thể sống trọn vẹn?

Truyện ngắn kể về sáu cô gái trông giữ kho lương trong một khu rừng hoang vắng tiếng người. Thảo là người đến sau, có một ngoại hình đẹp, đặc biệt là mái tóc. Song, dẫu năm cô gái kia tìm đủ mọi cách, tóc của Thảo dần dần cũng chỉ còn là “túm sợi mỏng manh xơ xác”. Thấy các chị buồn, Thảo an ủi và kể về người yêu ở Hà Nội. Các cô từ ấy dường như có chung một lòng si mê với “chàng hoàng tử hòa hiệp thủy chung”, không phải cho mình mà là cho Thảo.

Trong một lần, năm cô gái, trừ Thảo, mắc căn bệnh Esteris quái ác- vừa cười vừa khóc vừa xé quần áo - bị ba anh bộ đội trông thấy. Khi họ tỉnh táo lại, kinh hoàng chạy biến vào rừng, đến đêm trở lại chỉ còn một mảnh giấy mỏng. Từ đó, khu rừng mang tên “rừng cười”. Thời gian qua đi, quân địch ngày càng tiến gần hơn, năm cô gái hi sinh thầm lặng, chỉ còn mình Thảo sống sót quay trở về. Nhưng cô không thể hòa hợp với cuộc sống hiện tại,Thành-người cô yêu - cũng dần phai nhạt tình cảm với cô, chỉ vì thương hại mà bên cô.

Cuối cùng, cô chọn nói dối để thành toàn cho hạnh phúc của Thành, thứ năm hàng tuần đều tự viết thư gửi cho mình khiến mọi người hiểu lầm cô. Trong đêm thành hôn của Thành, cô vô thức vừa khóc vừa cười, được mọi người đưa vào bệnh viện. Vô tình, mọi người đọc được những lá thư, báo cho Thành biết sự thật. Lúc anh đến, Thảo đã đi rồi.
Bật khóc khi đọc “Người còn sót lại của rừng cười”

“Rừng cười”, tôi đã tưởng rằng là khu rừng của vui vẻ, hạnh phúc, mà hóa ra lại là khu rừng của chiến tranh tàn khốc. Sáu cô gái nhỏ bé, các cô đã sống và chiến đấu oanh liệt, không phải với khói đạn, mà với cô đơn. Để rồi, trong một ngày nọ, căn bệnh quái ác giày vò không chỉ thân xác, mà còn cái lòng trinh bạch của tâm hồn các cô. Đau đớn làm sao!

Lòng trinh bạch của những cô gái đã từng đem lòng si mê chàng hoàng tử của Thảo cho Thảo, người chưa gặp một lần. Lòng trinh bạch mất đi, các cô gái như già đi chục tuổi. Tâm hồn thanh thuần của họ, trong sáng của họ, đã trở thành tâm hồn người đàn bà trầm lặng. Rừng cười hóa ra lại là rừng của những con người điên loạn và tàn lụi trong nỗi cô đơn.

Để rồi, khi bị giặc đến bắn giết, đáng lẽ được trao huy chương , thì các cô nằm xuống, dùng những mảnh đạn cuối cùng bảo toàn cái vẹn nguyên cho lòng tự trọng. Các cô chết đi, lẳng lặng, trong cái nấm mồ được bàn tay vừa ốm sốt dậy của Thảo đắp cho. Thảo, cô gái đến sau, vẫn còn người yêu ở quê nhà ấy, là người cuối cùng còn sống sót.

Nhưng sống sót để làm gì? Cô không thể trở lại với cuộc sống hiện tại. Cô sống về quá khứ, về những ngày đau thương và gắn bó của”rừng cười”. Cô bị ám ảnh bởi chết chóc. Và những vết thương để lại trên thân thể và con người cô! Chiến tranh không chỉ tước đi sự sống của những người đã sống, mà thậm chí đau đớn hơn, chiến tranh còn tước đi sự sống của những người đang sống.

Tại sao, lại tàn nhẫn như vậy? Bao nhiêu người hi sinh như vậy vẫn chưa đủ cho chiến tranh sao? Tại sao lại có quyền cướp đi tự do và hạnh phúc của những người dân vô tội đang sống như chúng tôi, để thỏa mãn những tham vọng bất chính và vô lí của các người? Thảo, và năm cô gái kia có tội gì chứ? Tội là họ đã hi sinh quá nhiều để rồi chết oan uổng, chết bi thương, chết thầm lặng chăng?

Khi Thảo đi rồi, Thành, chàng hoàng tử mãi mãi đẹp đẽ trong trí các cô gái của “rừng cười” cũng không thể hạnh phúc trọn vẹn. Sau đêm tân hôn, giữa cái hạnh phúc gia đình đầm ấm vẫn vương một nỗi nhớ “chim yến nhỏ nhoi”. Hạnh phúc dường như mong manh và đông đặc lại hơn.

Bật khóc khi đọc “Người còn sót lại của rừng cười”

Chiến tranh, sao mà tàn nhẫn quá! Những người còn sống, đều không thể vui vẻ, dường như trở thành những kẻ lạc loài giữa hiện thực. Họ không thể hòa nhập với bình yên, khi cuộc đời họ đã in dấu một chặng đường đầy máu, nước mắt, và khói thuốc súng, khi tự họ đã bằng bàn tay mình chôn xuống những người chị em tri kỉ. Chỉ còn mình họ sống sót. Thảo vẫn hay mặc bộ quần áo bộ đội cũ. Đúng vậy, giống như chú Thao của “Miền cỏ hoang”, sống cô độc giữa một vùng cỏ léc cách biệt với đời; giống như người bố trong “Bước qua lời nguyền” đến cuối cùng vẫn không quên được mối thù ngày trước trong cái thời”bần-cố nông” này để mà đày đọa tình yêu của hai con người trẻ tuổi vô tội.

Vết thương chiến tranh để lại dường như không thể phai dấu, nó ám ảnh ngăn trở con người về lại với cuộc sống đời thường. Giá như họ biết buông đi đớn đau để làm lại từ đầu, để trân trọng sự sống và tự do mà bao người đã giành lấy cho họ bằng mạng sống, thì phải chăng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn? Nhưng, làm sao mà quên được đây, khi chiến tranh đã hằn in trên thân thể, đã cứa vào máu thịt con tim?

Chiến tranh, độc ác và tàn nhẫn quá!

Vậy nhưng, sống ở đời sống hiện tại, tôi lại thích xuôi về những ngày quá vãng tăm tối ấy, để biết rằng cuộc sống của cha ông tôi đã từng khổ đau và bất hạnh thế nào. Tôi biết trân trọng sự sống hiện tại của tôi, biết tôi là người con của một dân tộc đã từng oai dũng và đáng tự hào ra sao, biết phải ra sức học tập và dựng xây đất nước, biết tôi mang trên mình sứ mệnh bảo vệ gìn giữ hòa bình của ngày hôm nay. Và để tôi sâu sắc nhận ra rằng những khổ đau của tôi hôm nay, chỉ là một điều rất nhỏ so với những gì cha ông tôi gánh chịu. Và để biết rằng, cuộc sống này đẹp đẽ đáng quí biết nhường nào...

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

back to top