Em ước rằng hạnh phúc là mãi mãi
2022-08-12 01:30
Tác giả:
Thanh Tuân
blogradio.vn - Tiếng sóng biển ào qua tai. Quỳnh nghe tiếng cười trẻ con. Hình ảnh Tuấn khom người làm ngựa cho bé Bi ngồi lên lưng nhảy nhông nhông khắp phòng. Hai cha con cười nắc nẻ. Thằng Bo ngồi giữa nhà cũng vừa bò theo vừa cười híp mắt để lộ ra cặp răng cửa mới nhú như răng thỏ. Những lúc thế Quỳnh thấy lòng mềm quá, yên bình quá. Nàng ước thời gian ngừng trôi mãi mãi.
***
Quỳnh bước thêm bước nữa, sóng ầm vào ngực nàng. Những ngọn sóng vỡ vụn tung lên thành từng mảnh nhỏ trắng xóa đủ hình hài qua mắt Quỳnh. Quỳnh thấy từng giọt nước nhòe đi và hiện lên cảnh mâm cơm bị hất tung tóe. Từng mảnh chén bát sứ vỡ vụn văng tứ hướng. Nàng quơ hai con lùi vào góc nhà. Bé Bi ngồi bên hông ôm chặt và dụi đầu vào hai đùi nàng.
Tay phải Quỳnh ôm chặt Bi, tay trái Quỳnh ôm Bo vác đầu nó lên vai mình. Bàn tay xòe hết cỡ để che phần đầu cho con. Mắt Quỳnh nhắm nghiền lại như sợ mở ra là miểng chén đĩa găm ngay vào mắt. Hai đứa trẻ hức hức từng đợt nấc mà không dám khóc lên thành tiếng. Nước mắt Quỳnh xối xả.
- Đồ vô dụng. Mẹ con bây chỉ biết ăn bám. Suốt ngày tiền... tiền... chẳng làm được tích sự gì.
Những tiếng cục súc, lè nhè của chồng xa dần về phía nhà vệ sinh. Tiếng nước xối. Rồi tiếng bước chân thình thịch về phía buồng. Quỳnh mở mắt, trước mặt nàng là hậu trường cơm, canh, cá, mắm trộn lẫn miểng chén, dĩa, muỗng, đũa, có hôm có cả cánh quạt hay remote tivi...Bao giờ cũng vậy. Quỳnh lặng lẽ đặt hai con xuống và lủi thủi gom nhặt những vụn vỡ.
Lại một đợt sóng nữa xô vào, Quỳnh chới với. Những bọt sóng lại tung tóe lên ào vào miệng Quỳnh, mặn chát. Ngọn sóng tát vào mặt Quỳnh rát rạt. Quỳnh thấy hiện lên bàn tay của Tuấn. Năm ngón tay to bổ ấy cũng xả vô mặt Quỳnh, đau hơn thế này. Quỳnh đứng lặng trân sững sờ buông đống quần áo bẩn của Tuấn mà nàng định đem giặt.
- Lần sau đừng tự ý lục túi quần áo theo kiểu điều tra đó, nhớ chưa.
Và Tuấn giật phắt mảnh giấy có mấy chữ tròn trịa của cô gái nào đó mà Quỳnh mới lấy ra từ túi quần Tuấn vừa làm về. Cái thói quen cẩn thận của người đàn bà lại chính là lý do để cho con người phụ bạc vin vào đó mà lấp liếm hành vi mờ ám của mình. Đau trên gò má thì ít mà Quỳnh thấy tim như xé ra từng mảnh. Nước mắt thi nhau rơi.
Lại thêm con sóng xô tới. Quỳnh vẫn mở trân mắt bước thêm một bước ra xa. Mắt Quỳnh sát lắm cái khoảng không bao la nhìn hun hút. Một con sóng nhỏ tát thẳng vào mặt, Quỳnh nốc trọn ngụm nước biển. Mặn quá. Nhưng với Quỳnh, thứ nước mặn chát ấy có sá gì so với nỗi chát đắng mà Quỳnh nếm trải. Bước thêm một bước nữa thôi, nàng sẽ tan vào mênh mông những mặn đắng kia.
Nàng sẽ hòa lẫn vào chát đắng để không biết đâu là nỗi chát đắng riêng mình. Không bước thì cuộc đời mình cũng ngập ngụa mãi trong đắng chát của phũ phàng. Mắt nàng đang ngang tầm mặt biển. Tự nhiên phút giây ấy biển trở về yên bình đến lạ. Phong ba hay yên bình cũng như nhau thôi khi con người ta đã kiên quyết. Quỳnh muốn mình về phía bình yên đó. Nước vây quanh nàng. Nước ôm ấp, vỗ về Quỳnh. Nàng nhìn ra xa khơi kia mênh mênh mờ ảo. Chỉ cần ngã nhoài về phía đó, Quỳnh sẽ đến một nơi mà nơi đó, Quỳnh cho rằng sẽ chẳng còn khổ đau nữa.
Quỳnh nghe tiếng cười trong trẻo của hai con. Bi, Bo đang ngồi trên vai nàng và đập tay vào biển chơi trò chơi rái cá. Quỳnh bước thêm nửa bước nữa. Sóng biển đã ập vào mặt Quỳnh. Một giọt sóng trắng mịn tung lên trước mắt và vỡ tan thành những giọt bé li ti. Quỳnh chực ngã vào lòng biển. Quỳnh thấy mình đang lâng lâng trong men rượu sâm banh. Tiếng nhạc vang lên và khẩu súng bắn kim tuyến nổ đùng. Quỳnh đang giao bôi cùng chồng trong tiếng vỗ tay và dưới cơn mưa những bông kim tuyến lấp lánh như bọt biển. Quỳnh hạnh phúc trong men rượu, men tình.
Con sóng ào tới kéo Quỳnh ra xa hơn. Trong ngập ngụa Quỳnh cố mở mắt giãy dụa. Một cọng rong biển xanh quàng ngang cổ Quỳnh. Quỳnh nhớ chiếc hôn của Tuấn lên trán nàng. Bàn tay Tuấn vòng qua cổ và đeo vào cổ nàng sợ dây chuyền bạch kim nhỏ mịn, mặt dây chuyền có hai chữ T và Q lồng vào nhau.
- Tháng lương đầu của anh. Sau này khá lên anh sẽ bù cho em.
Quỳnh buông mình vào lòng Tuấn.
Tiếng sóng biển ào qua tai. Quỳnh nghe tiếng cười trẻ con. Hình ảnh Tuấn khom người làm ngựa cho bé Bi ngồi lên lưng nhảy nhông nhông khắp phòng. Hai cha con cười nắc nẻ. Thằng Bo ngồi giữa nhà cũng vừa bò theo vừa cười híp mắt để lộ ra cặp răng cửa mới nhú như răng thỏ. Những lúc thế Quỳnh thấy lòng mềm quá, yên bình quá. Nàng ước thời gian ngừng trôi mãi mãi.
- Mẹ...mẹ..
Có tiếng thét ré của trẻ con đâu đó kéo Quỳnh về thực tại. Quỳnh vẫn đang nắm lấy hai con của mình. Tiếng khóc ngập ngụa trong tiếng nước xé lòng Quỳnh hơn là sự đắng chát của cuộc đời, đau hơn cả trăm lần cái tát tay của Tuấn. Quỳnh cố nhoài người lên để đẩy cao hai đứa trẻ. Nước biển mặn quá. Nàng không còn nhẫn tâm muốn hai đứa trẻ phải hòa tan vào khổ hạnh như ý nghĩ ban đầu “Chỉ cần chịu đựng đau đớn một chút rồi sẽ bình yên mãi mãi".
Quỳnh cố nhoài người lên để đẩy hai đứa trẻ lên cao. Có một sự bất lực níu chặt Quỳnh. Tuấn đã mang cho Quỳnh hạnh phúc, và cả bất hạnh. Giờ Quỳnh lại mang đau khổ đó đổ lên đầu con mình ư? Quỳnh nghe đau xé lòng.
Quỳnh mở mắt, xung quanh chỉ toàn màu trắng. Nàng nghiêng đầu nhìn sang bên kia, hai đứa trẻ đang nằm ngủ ngon lành. Bức chăn mỏng trên người chúng hạ xuống nâng lên theo từng nhịp thở. Nàng lại ngoẹo đầu sang bên này. Tuấn ngồi ghế và gục đầu lên tay nàng. Nàng nhìn kĩ đầu chồng thấy có nhiều sợi bạc. Tiếng quạt trên trần nhà ù... ù... như âm thanh tiếng sóng biển.
Quỳnh nhắm mắt. Hai dòng nước mắt chảy ra trên khóe mi. Quỳnh thấy hiện lên một bờ biển đầy nắng. Quỳnh ngồi nhìn hai con chạy nô đùa cùng con sóng. Bé Bi vẽ hình trái tim thật to và ghi vào bên trong trái tim ấy "Tuấn + Quỳnh = Bi, Bo". Rồi hai chị em nhảy cẫng lên cười khanh khách. Có con sóng nào đó trườn vào bờ cát liếm cuộn mất nửa trái tim. Nửa phần trái tim còn lại có hai chữ Bi, Bo vẫn chan hòa dưới nắng. Rồi Quỳnh sẽ vẽ lại nửa trái tim đã bị sóng biển cuốn?
© Thanh Tuân - blogradio.vn
Xem thêm: Đặt cô đơn dưới chân
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.















