Những ấm áp con học được từ ba má
2022-07-13 01:20
Tác giả: Thanh Tuân
blogradio.vn - Con im lặng nghe những lời kể để rồi thấy lòng ngổn ngang quá. Tình người và tình quê thật nồng mặn. Cuộc sống có bao điều quý giá, ấy nhưng những điều quý giá nhất với con có lẽ đó là những điều con học được từ ba, má.
***
Từ nhỏ má thường dặn biết bao điều “con phải”: Gặp người lớn con phải chào hỏi, đi về phải thưa chào, ăn uống phải điềm đạm, nói năng phải lựa lời, đứng ngồi phải coi sau trước, ra xã hội lòng người đa đoan con phải cẩn thận... Biết bao điều má từng thỏ thẻ, trong những bữa cơm, trong những đêm muộn, những mùa đông lạnh bên bếp lửa hay những lúc nghỉ ngơi giữa buổi làm đồng. Những lời má dặn như hành trang con mang theo trên những chặng hành trình của cuộc sống. Trong những lúc khó khăn nhất của cuộc đời, con vẫn thường nhớ về những lời má dặn.
Còn ba, ba thường ít nói. Ba không nhắc con những điều “con phải” nhưng ba thường kể cho con nghe những câu chuyện về ba thời nhỏ, kể con nghe những câu chuyện về ông nội, về những người quanh ba. Nhớ những lúc trời mưa, ba cõng con trên vai đi từ trường về, ba nói ngày nhỏ ông nội cũng cõng ba như thế, tay ông nội còn bồng cô bảy. Ba thì ho, cô bảy thì sốt, ông nội phải cõng đi qua đò, đi bộ ra tới bệnh viện tỉnh. Tình cảm của con với gia đình mình bắt nguồn từ câu chuyện về gia đình của ba. Ba đã hun đúc lên trong lòng con những tình yêu thương, đoàn kết và gắn bó trong anh em con với nhau.
Rồi có những buổi trưa ngồi xem ba đan trạc, đan bội. Ba cần mẫn vót từng nan tre một. Ba dạy con cách đan, bắt nan đè nan, cách đan nan chiêng, cách lận vành... Bàn tay ba đen với những ngón tay gầy, bàn tay ấy đan được hầu hết những vật dụng trong nhà từ rổ, nia, sịa, trạc, bội...
Những lúc như thế, con thường hỏi ba học đan ở đâu? Ba nói chỉ học lỏm từ ông nội và từ những người khác. Ba có qua trường lớp nào đâu mà ba có thể làm được nhiều thứ và những đồ ba làm ra đều đẹp, nhà mình khỏi phải mua tốn tiền. Ba không nói với con là trong cuộc sống con cần phải tự học, phải chăm chỉ cần cù, phải kiên nhẫn trong mọi công việc, ấy thế mà qua công việc của ba, con chiêm nghiệm được bài học quý giá đó.
Ba kể, những ngày nhỏ, khi gia đình sống trong vùng địch, ba cũng đi làm để kiếm sống. Ba làm tất cả những việc gì có thể làm. Ba đã từng đạp xe đi bán kẹo rem qua tất cả các con hẻm ở Tam Kỳ ngày đó, có lúc ba đi tới tận Đà Nẵng, Quảng Ngãi. Ba đã từng đi ở cho nhà người ta phụ làm bánh mì, kẹo đậu phộng, làm đường tộ..
Thuở nhỏ ba đã bươn chải để kiếm sống, có những lúc ngủ trên vỉa hè, ngủ trong sạp hàng của chợ Cồn. Sự khó khăn, gian khổ đã tôi luyện ba thành một người đầy nghị lực. Ba không nhắc con phải có nghị lực để vượt qua khó khăn trong cuộc sống, ba không nhắc con phải mạnh mẽ để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Ấy thế nhưng từ câu chuyện trong cuộc sống của ba, con thấy mình cần phải học những bài học về nghị lực sống.
Mỗi lần con mua một cuốn sách hay về, ba thường xem và đọc. Và mỗi lần như thế lại có thêm những câu chuyện, hay nói đúng hơn về những kỉ niệm của ba với những cuốn sách ba đã đọc qua. Ba bảo đã từng đào đất chôn những cuốn sách, những cuốn tiểu thuyết mà sau khi giải phóng, chính phủ lâm thời cấm không cho đọc.
Sau này khi nhà nước bãi bỏ lệnh cấm đó thì cũng là lúc nước hồ Phú Ninh đã nhấn chìm quê hương ba và cả những cuốn sách tận đáy sâu vài chục mét rồi. Ba học chưa qua lớp một vậy mà những cuốn sách con học hôm nay, ba có thể kể vanh vách từng nhân vật. Từ các tác phẩm trong nước như: Mẫn và tôi, Chí Phèo, Lão Hạc... tới các tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài như Cuốn theo chiều gió, Thép đã tôi thế đấy, Chiến tranh và hòa bình... hầu như ba đều biết.
Con không hỏi vì sao ba biết, vì sao ba nhớ, chỉ biết rằng ba đã biết và trong ba luôn hằng một nỗi khát khao được đọc sách. Tự nhiên con thấy mình kém cỏi quá. Lẽ ra có điều kiện như con, con phải là người đọc nhiều hơn ba mới phải. Ấy vậy nhà những điều con biết trước ba chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc cát mênh mông.
Những lúc có mặt con, ba má thường kể với nhau những câu chuyện thời chiến, những khi quê hương bị khói lửa chiến tranh làm cho điêu tàn. Ba kể cảnh xóm làng ngày xưa đẹp lắm. Trong kí ức của ba, quê ba bao giờ cũng đẹp. Làng nằm dựa lưng vào núi, nhìn ra cánh đồng Nà chạy dài từ đầu làng tới cuối làng. Xa hơn là bờ tre chống càn nằm ven con sông Thất Lục, con sông hiền hòa mang bao nhiêu cá cho bà con. Bên kia con sông là đồi tranh xanh mượt...
Những lời ba kể như những nét cọ vẽ làm con hình dung một bức tranh làng quê thật yên bình. Rồi má nhắc đến những trận càn của địch. Năm Sáu Tám ác liệt, Mỹ càn lên quê, nhà cửa bọn chúng đốt phá, trâu bò bị bắn chết, dân phải sơ tán mỗi người một ngả. Có những người mất nhà cửa, mất trâu bò, mất đi người thân, bà con hàng xóm nương tựa vào nhau sống qua những ngày tháng căm go ấy.
Ba thường nhắc đến những người bà con hàng xóm bị địch bắt tra tấn, có người bị địch đập vỡ cả xương ống chân, đau rồi chết mà vẫn không khai cách mạng ở đâu. Trong kí ức của ba có những mảng kí là hoa là hương ngọt ngào nhưng cũng có những mảng ký ức đầy chông gai, thấm đẫm nước mắt.
Rồi hiến đất làm đập thủy lợi Phú Ninh, rồi lên vùng đất mới hôm nay, sự hoài vọng về một miền quê cũ làm động lực để má ba xây dựng, vun đắp cho làng quê mới này.
Con im lặng nghe những lời kể để rồi thấy lòng ngổn ngang quá. Tình người và tình quê thật nồng mặn. Cuộc sống có bao điều quý giá, ấy nhưng những điều quý giá nhất với con có lẽ đó là những điều con học được từ ba, má.
© Thanh Tuân - blogradio.vn
Xem thêm: Giá có thể trốn phố về quê | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu