Những nỗi niềm xa quê
2022-06-30 01:25
Tác giả:
Sơn Đặng
blogradio.vn - Muốn về quê nhưng còn biết bao nhiêu hoài bão còn phía trước, biết bao nhiêu chi phí cho cuộc sống còn phía trước nên phải quyết tâm bám trụ nơi này, tôi phải cố gắng từng ngày để không phải biến mình trở thành một người chỉ biết hì hục mỗi ngày kiếm cơm.
***
Tôi là một thằng nhóc sống ở một vùng biển nghèo trên đất nước hình chữ S này, chỗ tôi quanh năm người ta kiếm kế mưu sinh bằng nghề làm chài lưới, đi biển bởi thế nên những đứa trẻ ở đây từ khi bé đã cảm thấy được cái vị mặn chát của nước biển rồi, biết được sự cực khổ của công việc này nên xóm tôi đứa nào cũng dành thời gian phụ gia đình bám trụ cái nghề này, mặc dù dạo gần đây quê tôi có phong trào bỏ quê lên Sài Gòn làm công nhân.
Tôi cũng chả hiểu gì đâu, trong xóm thì một số cô chú ở đây hưởng ứng nhưng gia đình tôi thì không, ông bảo cái nghề biển này, như là truyền thống của ông bà xưa đã làm lụm cực khổ kiếm tiền từ cái nghề biển nên mình phải giữ gìn nó.
Tôi cũng chỉ biết nghe thế, xong lại cứ như thường ngày ra bờ kè chơi với đám bạn, cái sóng biển vỗ nhè nhẹ, mặt nước như muốn trêu đùa, bầu trời hiện lên lấp ló như chơi trốn tìm, gần chiều tối thì bọn tôi ngồi lại tâm sự rồi tụi nó bảo.
- Gia đình tụi mày có định lên thành phố kiếm việc làm không?
Tụi nó chần chừ suy nghĩ rồi nói.
- Ba tao muốn đi nhưng má không cho.
- Nhà tao cũng thế muốn đi nhưng ông bà lo.
Tôi cũng ngồi giảng đạo tụi nó từ lời của ông.
- Ông tao nói thời ông bà mình đã cố gắng bám trụ nghề biển, đã cực khổ làm lụng để kiếm từng đồng từ cái nghề này nuôi đời cha, rồi tới đời cha nuôi mình khôn lớn, nên phải giữ gìn, không thể bỏ được.
Tụi nó gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi cuộc trò chuyện kết thúc, ai về nhà nấy.
Bẵng đi một thời gian thằng Tí cùng xóm tôi, gia đình nó cũng là một trong số những người lên Sài Gòn làm việc, cùng chiều tôi và đám bạn sang nhà nó rủ đi ra bờ kè chơi. Trời! lâu quá không gặp nhìn nó muốn không ra, đúng là dân thành phố về khác hẳn, thanh niên ở đây quanh năm quần quật, làn da rám nắng như cái thương hiệu, còn nó thì đi Sài Gòn về trắng tươi, thêm cái tướng to xác, mặc bộ đồ đẹp nữa, ở quê phải tết thì bọn tôi mới có đồ mới mặc, thấy nó vậy tụi tôi cũng chạnh lòng thế nên tôi phá tan bầu không khí ấy bằng câu hỏi.
- Trên thành phố như thế nào? Có gì vui kể tụi tao nghe với?
Nó hớn hở hăng say kể.
- Trên Sài Gòn nhiều nhà cao tầng đẹp lắm, xe hơi chạy đầy đường tha hồ mà ngắm luôn, đêm xuống cả thành phố bật đèn màu lấp lánh sáng chưng, đông vui dữ lắm. Cuối tuần tao được đi công viên chơi, nhiều trò chơi lắm, cầu trượt, patin, đu quay... Vui lắm lắm tụi bây.
Đám nhóc tụi tui nghe mà sáng mắt, đó giờ có được ngắm tận mắt, có được trải nghiệm mấy thứ đấy bao giờ đâu, từ hôm đó cả đám ai cũng mê mẩn cái Sài Gòn qua lời kể của thằng Tí.
Tôi cũng mang cái quyết tâm lên Sài Gòn cho bằng được mà những nghĩ tới câu nói của gia đình thì cũng xiều đi, nghĩ lại thì dù ở đây, bám trụ cái nghề này bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng vẫn vậy, chẳng thể phát triển thêm được nữa, tôi mang cái suy nghĩ ấy về nói với gia đình, ba nhất quyết không, má chẳng ủng hộ cũng chẳng trách.
Năm nay bão lớn đi biển cũng chẳng được, đánh bắt gần bờ cũng chả được gì ngoài vài con cá bé tí, chẳng bao nhiêu tiền, tôi liền nhắc khéo ba lên Sài Gòn làm việc, làm ông cân nhắc suy nghĩ nhiều, sao bao lần tất thảy ông đồng ý. Tôi vui sướng như chưa bao giờ vui vậy, qua khoe tụi nó liền, nó bảo.
- Sắp ra dáng người thành phố rồi!.
Tôi cười tủm tỉm, hai mắt nhắm tít để lộ vẻ vui mừng, tự hào.
Trông ngóng mãi ngày đi cũng tới, khoảng 5 giờ sáng má dọn đồ đạc lỉnh kỉnh ra trước hàng ba chất đống như muốn dọn cả nhà đi không bằng, ba tôi thì hồi hộp đứng trước cửa nhìn ngó ngang dọc chờ xe đến đón rồi ngồi xuống nhâm nhi ly trà nóng và nói mấy lời tạm biệt với ông, còn tôi vì đây là lần đầu tiên phải xa cái nơi thân yêu này nên tôi thật sự hồi hộp thêm với đó là háo hức, không biết sắp tới những gì xảy ra trước mặt mình là như thế nào. Đợi cả 1 tiếng thì thấy bóng xe lấp ló từ xa đang đi tới, cái xe không chỉ là phương tiện giúp gia đình tôi đỡ nhọc trong hành trình dài này mà nó như còn loé lên cái tia hy vọng đổi đời của gia đình tôi, để quyết tâm khăn gối, bỏ quê lên phố.
Xe vừa tới cái mùi khói xả ra khó chịu thêm đó là tiếng động cơ cũ gây ồn ào, ba vội chất đống đồ lên, bước lên xe thì người cũng chất đống gia đình tôi chen chúc nhau trên một cái ghế, lần đầu đi xe đò của tôi là thế đấy. Tôi còn chả cảm nhận được cái ghế da đó như thế nào cơ, ngồi trên đùi ba má suốt chuyến, sau khi ổn định chỗ ngồi tôi lại ngước mắt ra ngoài cửa sổ suốt quãng đường, khung cảnh đẹp lắm, lúc bình minh mặt trời đang lên lấp ló, chiếc xe di chuyển thang thả trên cái đường trống quơ, ít xe qua lại, ngồi trên xe mà mặt cứ khờ ra vì chả biết gì vì đó giờ có ra khỏi cái làng biển này ngày nào đâu nên còn nhiều thứ bỡ ngỡ, tôi chỉ chỏ hỏi ba má liên tục. Cái đó là gì vậy ba? Cái kia là gì vậy má.
Khi tới Sài Gòn tôi háo hức lắm, mắt chữ o, mồm chữ ô là nhiều, xe hơi nhiều quá trời, cái nhà kia cao thật đấy má he! vừa bước xuống bến xe tôi cảm nhận được dòng người vội vã, người qua kẻ lại tấp nập mua bán nào là bánh trái được mấy bà cô gánh hàng rong mời trào, tôi đòi mua nhưng má không cho để rồi làm cái mặt chù ụ về nhà trọ.
Kể ra nhà trọ nơi tôi thuê là chung chỗ nhà Bác hai (ba má thằng Tí) nên chỗ ở mới lên thì được lo sẵn rồi, đỡ tốn công đi tìm, bước vào cổng thằng Tí hớn hở chạy ra đón. “Mày tới rồi hả”. Nghỉ ngơi một lát, ba má tôi ở đấy thương lượng với chủ trọ còn tôi ngồi một góc chơi siêu nhân với thằng Tí, việc còn lại là kiếm việc làm thôi, mà cũng may mắn nữa, ba má tôi được Bác hai giới thiệu vô làm tại xưởng giày nơi bác đang làm, lương tháng cũng hơn 4 triệu thêm tăng ca nữa nên dư sống còn gửi mỗi tháng về cho ông một ít nữa.
Phải cuộc sống luôn màu hồng như thế thì chẳng có gì phải kể nữa, ba má luôn đầu tất mặt tối với công việc mà chẳng có thời gian cho tôi, tôi phải đạp xe lại trường rồi về như hàng ngày, khi học trưa về phải tự lo ăn uống sẵn, lủi thủi có một mình trong cái phòng trọ chưa đầy chục mét vuông, mà quên có thằng Tí nữa hay chơi với nó, vì cái xóm đó có cả hai tụi tui quen biết, thân nhau thôi, nó cũng cùng cảnh ngộ như tôi, ba má nó cũng phải đi làm cả ngày, mà cũng có lúc hai đứa tôi học chéo buổi nhau nên đứa còn lại phải đơn côi một mình.
Lúc đó thì tôi chỉ biết nằm trong nhà mà ngắm ra ngoài đường, nhìn dòng người đi qua lại mà thấy nẫu hết cả ruột, chỉ biết trông chờ cô tiên xanh nào đó ghé qua để đặt một nụ cười trên khuôn mặt buồn hiu này. Mà ban đầu mục tiêu của tôi là được một lần bước đến cái nơi phồn hoa đô thị này đấy, nhưng đạt được rồi thị lại muốn trở lại quê, tuy cái nơi khỉ ho cò gáy đó nghèo thiệt nhưng mà nó là cái nơi chôn rau cắt rốn, nuôi tôi khôn lớn, thêm vào đó là có tụi bạn cũng cùng chia ngọt sẻ bùi từ nhỏ, xa tụi nó cũng thấy nhớ dữ lắm.
Nghĩ lại từ những lần cô đơn đấy cho tôi cái nhìn sâu hơn về cái thành phố này, tuy có phồn vinh, xa hoa thật nhưng chỉ dành cho những người giàu có, quyền cao chức trọng mới tận hưởng hết mọi thứ, còn những người nghèo khổ như tôi thì cũng chiếm phần lớn và cũng góp công lớn xây nên cái nơi phồn vinh này, nhưng phải vất vả để kiếm trác từng đồng tiền đánh đổi bằng mồ hôi và cả máu của mình, nghĩ cũng buồn thật.
Muốn về quê nhưng còn biết bao nhiêu hoài bão còn phía trước, biết bao nhiêu chi phí cho cuộc sống còn phía trước nên phải quyết tâm bám trụ nơi này, tôi phải cố gắng từng ngày để không phải biến mình trở thành một người chỉ biết hì hục mỗi ngày kiếm cơm.
© Sơn Đặng - blogradio.vn
Xem thêm: Làm người khó nhất là thấu hiểu chính mình | Góc Suy Ngẫm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả
Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình
Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.